Chấm mút và tham nhũng là bệnh chung của những chính phủ có quyền lực lãnh đạo quá tập trung và thiếu đối lập hay giám sát. Nhìn Việt Nam bây giờ thì rõ, hoặc nếu nhìn sang các nước to như Trung Nga, nhỏ như Lào Cam cũng có câu chuyện tương tự. Nói về tham nhũng đỉnh cao thì mày mới trải nghiệm của Việt Nam thôi, nó chưa ăn thua gì với các nước khác có thứ hạng cao hơn trong bảng xếp hạng thế giới đâu. Vì thế đừng coi tham nhũng là thuộc tính của người Việt.
Ngoài ra trong câu chuyện của VNCH còn hình bóng người Mỹ phía sau thúc đẩy cho tham nhũng: họ muốn duy trì một chế độ ngoan ngoãn dễ kiểm soát hơn là đòi hỏi VNCH tập trung triệt tiêu tham nhũng, minh bạch và cải cách cơ cấu quyền lực. Một ví dụ rất dễ quan sát là Ukr hiện nay. Cũng được đổ nhiều tiền của, lãnh đạo được Mỹ và đồng minh hậu thuẫn mạnh mẽ, đối lập hoàn toàn bị triệt tiêu vì tất cả đều nghĩ rằng: chỉ 1 chính phủ Ze mới xứng đáng lãnh đạo thời điểm này. Đấy chính là mầm mống nuôi dưỡng tham nhũng. Thậm chí giám sát và phản biện xã hội cũng bị nhấn chìm vì lý do an ninh thời chiến. Với Mỹ và đồng mjnh, đổ một đống tiền thì họ cần một lãnh đạo xuyên suốt kiên trì đường lối tiếp tục theo kế hoạch thay vì đánh đu rủi ro cho một người khác có thể gây gián đoạn và lạc hướng cho các nỗ lực chiến tranh hoặc thậm chí nguy cơ dễ bị thao túng bởi các lực lượng bên ngoài.
Nhìn lại vnch, tương tự như thế. Mỹ đòi hỏi chế độ Diệm cải cách nhưng họ không lật ông ta cho đến tận khi họ cần một người dễ điều khiển hơn cho các nỗ lực leo thang chiến tranh để đối phó với Việt cộng. Có thể thấy chính phủ Thiệu Kỳ tham nhũng vô cùng, Mỹ biết nhưng họ lơ đi vì cái họ cần nhất khi có chiến tranh không phải là một đồng minh trong sạch mà là một chính phủ dễ kiểm soát.