Thiên Chúa đã khởi đầu mạc khải tình yêu của Người qua việc tuyển chọn một dân tộc làm nền móng để chương trình cứu độ được thực hiện. Giữa bao dân tộc hùng mạnh, Thiên Chúa đã tuyển chọn cách nhưng không một dân du mục bé nhỏ, phức tạp và gồm nhiều thành phần khác nhau, để làm một Dân thuộc quyền sở hữu của Thiên Chúa: “Đức Chúa đã đem lòng quyến luyến và chọn anh em, không phải vì anh em đông hơn mọi dân… Nhưng chính là vì yêu thương anh em, và để giữ lời thề hứa với cha ông anh em” (Đnl 7, 7 – 8). Chính trong tình yêu tuyển chọn ấy, qua việc Ngài trung thành giữ lời hứa với Abraham (x. St 22, 17 – 18), Thiên Chúa đã ký kết với Dân một giao ước được thiết lập trên núi Sinai, để từ nay, đối với Thiên Chúa, dân Israel là Dân Riêng, là sở hữu riêng của Thiên Chúa, là dân thuộc về Người trong mọi sự: “Giao ước mà ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em), lập với anh (em) hôm nay, … đặt anh (em) lên làm dân của Người, còn chính Người sẽ là Thiên Chúa của anh (em)” (Đnl 29, 11-12); và đối với Dân, Thiên Chúa sẽ là Thiên Chúa độc nhất của họ và sẽ chỉ tôn thờ một mình Người mà thôi (x. Xh 20, 3tt; Đnl 5, 7tt). Còn Thiên Chúa, trải qua muôn thế hệ, Người vẫn mãi là vị Thiên Chúa trung tín trong lời nói và hành động của Người (x. Tb 14, 4; Ds 23, 19; Is 55, 11).