SGNho
Thôi vậy thì bỏ
THỜ Ơ
Từ khi tôi trở về nước tới nay đã hơn 20 năm.
Không năm nào tôi không nghe bà con kêu gọi cứu trợ miền Trung.
Năm nào cũng Iũ.
Năm nào cũng ngập.
Năm nào cũng cảnh nhà cửa cuốn trôi, người dân mất mát, và cả nước lại gom tiền gom mì gói để gửi ra.
Nhưng năm nay... thật sự quá kinh khủng.
Hàng trăm người chết và mất tích, hàng trăm nghìn căn nhà bị ngập, và hàng triệu gia súc gia cầm trôi theo dòng nước, những tài sản mà bà con chắt chiu cả năm, chỉ trong vài giờ đã mất sạch.
Và cũng tới lúc chúng ta cần nói thẳng với nhau một điều:
Nếu một chuyện cứ lặp lại hoài, mà mình vẫn tiếp tục xử lý y như cũ... thì đó không phải là lòng tốt nữa, mà là sự thờ ơ tập thể.
Cứu trợ là cần.
Nhưng cứu trợ không giải quyết được gốc rễ.
Miền Trung không cần thêm thùng mì.
Miền Trung cần thay đổi cách chúng ta đối xử với vùng đất này.
Những năm qua, tôi quan sát và tìm hiểu, thấy có bốn thứ thay đổi lớn. Những điều dưới đây nhiều chuyên gia đã chia sẽ rồi, nhưng thêm một giọng nói, thêm một người hưởng ứng, là thêm một cơ hội để mọi thứ được nhìn lại.
Rừng mất.
Miền Trung - Tây Nguyên mất khoảng 25.000 ha rừng tự nhiên mỗi năm. Rừng bị thay bằng rừng kinh tế rễ nông. Nước không giữ lại được, mưa xuống là tràn thẳng xuống hạ du.
Thủy điện nhỏ dày đặc.
Hàng trăm thủy điện nhỏ với hồ chứa quá bé, không có khả năng cắt lũ. Mưa lớn một cái là hồ đầy ngay.
Không xả thì vỡ đập. Xả thì hạ lưu, vốn đã ngập vì mưa, càng ngập nặng hơn.
Quy hoạch thờ ơ.
Nhiều khu dân cư xây ngay trên vùng trũng cổ, nơi tổ tiên xưa chưa bao giờ dám dựng nhà. Sông bị bóp lại, kênh bị lấp, đồi bị xẻ, và bê tông hóa làm nước không còn đường thoát.
Địa khí miền Trung vốn mong manh.
Dải đất hẹp, dựa núi, đối biển. Lại là vùng đất Champa xưa, nơi mang ký ức hàng nghìn năm chiến tranh, mất mát, biến động. Khi phá rừng, đổi dòng chảy... vùng đất này phản ứng mạnh như bị kích vào vết thương chưa được chữa lành. Đó là quy luật tự nhiên cộng hưởng với lịch sử.
Vì vậy, mỗi năm trời mưa thì miền Trung không chỉ chịu thiên nhiên...mà còn chịu mọi tích lũy thờ ơ của chúng ta.
Xin được nói thẳng:
Cứu trợ là tình thương.
Nhưng giải pháp mới là trí tuệ.
Nền văn hóa trưởng thành không để nỗi đau lặp lại suốt nửa thế kỷ mà vẫn xử lý bằng đúng một công thức cũ. Chúng ta dư sức chấm dứt cảnh "mỗi năm cứu miền Trung" với những biện pháp như: khôi phục rừng tự nhiên, xem xét lại thủy điện nhỏ thiếu dung tích phòng lũ, quy hoạch lại khu dân cư theo luồng nước như Nhật và Hàn đã làm.
Thương lắm bà con đã luôn dang tay mỗi khi miền Trung hoạn nạn.
Nhưng đã đến lúc chúng ta dang tay theo cách có nghị lực hơn, để lần sau không còn phải dang tay cứu trợ nữa.
Miền Trung xứng đáng được nâng niu bằng khoa học và trí tuệ.
Không chỉ bằng sự thương xót và những thùng mì gói năm này qua năm khác.
www.facebook.com
Từ khi tôi trở về nước tới nay đã hơn 20 năm.
Không năm nào tôi không nghe bà con kêu gọi cứu trợ miền Trung.
Năm nào cũng Iũ.
Năm nào cũng ngập.
Năm nào cũng cảnh nhà cửa cuốn trôi, người dân mất mát, và cả nước lại gom tiền gom mì gói để gửi ra.
Nhưng năm nay... thật sự quá kinh khủng.
Hàng trăm người chết và mất tích, hàng trăm nghìn căn nhà bị ngập, và hàng triệu gia súc gia cầm trôi theo dòng nước, những tài sản mà bà con chắt chiu cả năm, chỉ trong vài giờ đã mất sạch.
Và cũng tới lúc chúng ta cần nói thẳng với nhau một điều:
Nếu một chuyện cứ lặp lại hoài, mà mình vẫn tiếp tục xử lý y như cũ... thì đó không phải là lòng tốt nữa, mà là sự thờ ơ tập thể.
Cứu trợ là cần.
Nhưng cứu trợ không giải quyết được gốc rễ.
Miền Trung không cần thêm thùng mì.
Miền Trung cần thay đổi cách chúng ta đối xử với vùng đất này.
Những năm qua, tôi quan sát và tìm hiểu, thấy có bốn thứ thay đổi lớn. Những điều dưới đây nhiều chuyên gia đã chia sẽ rồi, nhưng thêm một giọng nói, thêm một người hưởng ứng, là thêm một cơ hội để mọi thứ được nhìn lại.
Rừng mất.
Miền Trung - Tây Nguyên mất khoảng 25.000 ha rừng tự nhiên mỗi năm. Rừng bị thay bằng rừng kinh tế rễ nông. Nước không giữ lại được, mưa xuống là tràn thẳng xuống hạ du.
Thủy điện nhỏ dày đặc.
Hàng trăm thủy điện nhỏ với hồ chứa quá bé, không có khả năng cắt lũ. Mưa lớn một cái là hồ đầy ngay.
Không xả thì vỡ đập. Xả thì hạ lưu, vốn đã ngập vì mưa, càng ngập nặng hơn.
Quy hoạch thờ ơ.
Nhiều khu dân cư xây ngay trên vùng trũng cổ, nơi tổ tiên xưa chưa bao giờ dám dựng nhà. Sông bị bóp lại, kênh bị lấp, đồi bị xẻ, và bê tông hóa làm nước không còn đường thoát.
Địa khí miền Trung vốn mong manh.
Dải đất hẹp, dựa núi, đối biển. Lại là vùng đất Champa xưa, nơi mang ký ức hàng nghìn năm chiến tranh, mất mát, biến động. Khi phá rừng, đổi dòng chảy... vùng đất này phản ứng mạnh như bị kích vào vết thương chưa được chữa lành. Đó là quy luật tự nhiên cộng hưởng với lịch sử.
Vì vậy, mỗi năm trời mưa thì miền Trung không chỉ chịu thiên nhiên...mà còn chịu mọi tích lũy thờ ơ của chúng ta.
Xin được nói thẳng:
Cứu trợ là tình thương.
Nhưng giải pháp mới là trí tuệ.
Nền văn hóa trưởng thành không để nỗi đau lặp lại suốt nửa thế kỷ mà vẫn xử lý bằng đúng một công thức cũ. Chúng ta dư sức chấm dứt cảnh "mỗi năm cứu miền Trung" với những biện pháp như: khôi phục rừng tự nhiên, xem xét lại thủy điện nhỏ thiếu dung tích phòng lũ, quy hoạch lại khu dân cư theo luồng nước như Nhật và Hàn đã làm.
Thương lắm bà con đã luôn dang tay mỗi khi miền Trung hoạn nạn.
Nhưng đã đến lúc chúng ta dang tay theo cách có nghị lực hơn, để lần sau không còn phải dang tay cứu trợ nữa.
Miền Trung xứng đáng được nâng niu bằng khoa học và trí tuệ.
Không chỉ bằng sự thương xót và những thùng mì gói năm này qua năm khác.
Đăng nhập Facebook
Hãy đăng nhập Facebook để bắt đầu chia sẻ và kết nối với bạn bè, gia đình và những người bạn biết.




