nhật bản BỆNH HOẠN
Bát sứ hư hỏng
Khi tiếng cười không còn tác dụng
Cười chê có tác dụng giúp sửa đổi hành vi sai trái mà xã hội không chấp nhận. Người ta chế truyện trào phúng, viết hài kịch, tiểu phẩm, vẽ biếm họa để cười nhạo hành vi của đối tượng.
Đó là hình thức đấu tranh nhẹ nhàng nhất, dễ gây đồng thuận xã hội nhất.
Táo quân Gặp Nhau Cuối Năm là một thể loại trào phúng, châm biếm ấy. Trong một quảng thời gian dài, GNCN tạo nên một tác động mạnh lên toàn xã hội. Người dân rất hả hê, thỏa mãn khi đối tượng chính bị công kích là quan chức nhà nước dưới hình ảnh các Quan Táo. Các hành vi, chủ trương sai trái, gây hậu quả xã hội được trình diễn dưới hình ảnh, lời thoại hài hước, bộc lộ sự lố lăng, tệ hại của các quan chức.
Tuy nhiên, như một hiện tượng lờn thuốc trong y khoa, tiếng cười không còn tác dụng trị liệu xã hội nữa. Những con vi trùng thích nghi với thuốc kháng sinh, những quan chức tha hóa lờn với tiếng cười. Những tác phẩm hài kịch sâu cay không những không còn giá trị sửa đổi hành vi, tư tưởng mà còn trở thành công cụ hợp thức hóa cho các sai trái. Sau một vở kịch được trình bày, toàn xã hội chỉ cười rồi cùng nhau đồng thuận: "ừ, nó là vậy đó". Hết. Và sau khi được công nhận vào dịp cuối năm cũ thì năm mới các tiêu cực tăng thêm vài bậc, làm nguyên liệu cho các vở kịch mới.
Hài kịch kiểu này có nên tồn tại nữa hay không khi mà nó không còn tác dụng chống tiêu cực, chỉ còn tác dụng ru ngủ, an thần cho dân chúng trước tiêu cực, băng hoại ngày càng sâu rộng của quan chức nhà nước?
Tôi nghĩ GNCN cần phải kết thúc.