Live Không còn động lực, mắc kẹt trong vòng lặp suốt 5 năm.

Thỏ Trắng Ác Tâm

Sinh lý yếu
Tao nghỉ học hồi khoảng năm 2020. Từ đó tới giờ, tao như bị mắc kẹt trong một vòng lặp không hồi kết: chơi game, lướt điện thoại, ngủ ngày cày đêm, sống kiểu vật vờ qua ngày. Suốt 5 năm trời. Thật sự thảm hại. Tao hối hận vì đã bỏ học giữa chừng. Bây giờ nhìn đám bạn cũ đứa nào cũng học đại học, ra trường, đi làm văn phòng, có lộ trình rõ ràng, còn tao thì vẫn như thằng học sinh lớp 11 dở dang... Có khi còn tệ hơn vì đầu óc giờ mệt mỏi, rối bời, lúc nào cũng thấy như mình đang chìm dần.

Tao từng cố ôn thi lại để lấy bằng bổ túc, hoặc học nghề cho có cái chứng chỉ, nhưng học được vài bữa rồi lại bỏ. Có lúc tao nghĩ mình ổn rồi, chỉ cần thi thôi, mà cũng không thi. Lại trượt dài vào chuỗi ngày không làm gì. Tao tự thấy mình như phế vật. Trong nhà cũng có người từng bỏ học, giờ già rồi mà làm thuê làm mướn lương ba cọc ba đồng, nợ nần triền miên... Tao không muốn trở thành như vậy. Nhưng ngay cả cái viễn cảnh đó cũng không khiến tao đứng dậy nổi. Tao đã thử lên kế hoạch, tự ép mình theo lịch trình, mà lần nào cũng chỉ gồng được tầm hai tuần rồi lại buông xuôi. Mỗi lần như vậy, tao thấy mình như chết thêm một chút. Cứ cố gắng rồi lại tụt dốc, riết tao thấy mình như một cái bóng, có tồn tại mà không sống thật sự.

Tao không biết mình viết mấy dòng này để làm gì. Cũng không kỳ vọng ai sẽ đưa ra lời khuyên thay đổi cuộc đời. Tao chỉ cần nói ra đâu đó, để nó đỡ nặng đầu. Năm nay tao đặt rất nhiều mục tiêu, nhưng giờ đã hơn nửa năm, tao chưa làm được gì. Có chăng là thỉnh thoảng tao tập thể dục được vài buổi, rồi lại bỏ. Còn lại vẫn là chuỗi ngày mòn mỏi, vô nghĩa như suốt mấy năm qua. Tao không muốn phí hoài tuổi trẻ, không muốn sau này nhìn lại thấy cả thập kỷ 20 tuổi của mình chỉ toàn là sự trì trệ và lãng phí. Tao sắp 22 rồi, vậy mà trong tay chẳng có gì... Không bằng cấp, không nghề nghiệp, không mục tiêu. Trống rỗng.

Nhiều người hỏi tao thích gì, đam mê gì. Tao không biết trả lời sao nữa. Mấy thứ tao làm chỉ là hình thức để giết thời gian. Không thể gọi là sở thích được. Mà thực ra, giờ tao cũng chẳng thấy vui hay hào hứng với chúng nữa. Mọi thứ đều nhạt nhẽo, mệt mỏi. Tao đang học lại, thật đấy nhưng trong đầu vẫn vang lên câu hỏi: “Học để làm gì? Rồi cũng chẳng đi đến đâu.” Dù tao có cố, kết quả vẫn mờ mịt. Càng cố gắng, tao càng thấy mình lạc lõng.

wJXwkwkH.jpeg

Z7mhC4n.jpeg

8mfbXK.jpeg

ict31oc4.jpeg

B1bypr.jpeg
 
Tao nghỉ học hồi khoảng năm 2020. Từ đó tới giờ, tao như bị mắc kẹt trong một vòng lặp không hồi kết: chơi game, lướt điện thoại, ngủ ngày cày đêm, sống kiểu vật vờ qua ngày. Suốt 5 năm trời. Thật sự thảm hại. Tao hối hận vì đã bỏ học giữa chừng. Bây giờ nhìn đám bạn cũ đứa nào cũng học đại học, ra trường, đi làm văn phòng, có lộ trình rõ ràng, còn tao thì vẫn như thằng học sinh lớp 11 dở dang... Có khi còn tệ hơn vì đầu óc giờ mệt mỏi, rối bời, lúc nào cũng thấy như mình đang chìm dần.

Tao từng cố ôn thi lại để lấy bằng bổ túc, hoặc học nghề cho có cái chứng chỉ, nhưng học được vài bữa rồi lại bỏ. Có lúc tao nghĩ mình ổn rồi, chỉ cần thi thôi, mà cũng không thi. Lại trượt dài vào chuỗi ngày không làm gì. Tao tự thấy mình như phế vật. Trong nhà cũng có người từng bỏ học, giờ già rồi mà làm thuê làm mướn lương ba cọc ba đồng, nợ nần triền miên... Tao không muốn trở thành như vậy. Nhưng ngay cả cái viễn cảnh đó cũng không khiến tao đứng dậy nổi. Tao đã thử lên kế hoạch, tự ép mình theo lịch trình, mà lần nào cũng chỉ gồng được tầm hai tuần rồi lại buông xuôi. Mỗi lần như vậy, tao thấy mình như chết thêm một chút. Cứ cố gắng rồi lại tụt dốc, riết tao thấy mình như một cái bóng, có tồn tại mà không sống thật sự.

Tao không biết mình viết mấy dòng này để làm gì. Cũng không kỳ vọng ai sẽ đưa ra lời khuyên thay đổi cuộc đời. Tao chỉ cần nói ra đâu đó, để nó đỡ nặng đầu. Năm nay tao đặt rất nhiều mục tiêu, nhưng giờ đã hơn nửa năm, tao chưa làm được gì. Có chăng là thỉnh thoảng tao tập thể dục được vài buổi, rồi lại bỏ. Còn lại vẫn là chuỗi ngày mòn mỏi, vô nghĩa như suốt mấy năm qua. Tao không muốn phí hoài tuổi trẻ, không muốn sau này nhìn lại thấy cả thập kỷ 20 tuổi của mình chỉ toàn là sự trì trệ và lãng phí. Tao sắp 22 rồi, vậy mà trong tay chẳng có gì... Không bằng cấp, không nghề nghiệp, không mục tiêu. Trống rỗng.

Nhiều người hỏi tao thích gì, đam mê gì. Tao không biết trả lời sao nữa. Mấy thứ tao làm chỉ là hình thức để giết thời gian. Không thể gọi là sở thích được. Mà thực ra, giờ tao cũng chẳng thấy vui hay hào hứng với chúng nữa. Mọi thứ đều nhạt nhẽo, mệt mỏi. Tao đang học lại, thật đấy nhưng trong đầu vẫn vang lên câu hỏi: “Học để làm gì? Rồi cũng chẳng đi đến đâu.” Dù tao có cố, kết quả vẫn mờ mịt. Càng cố gắng, tao càng thấy mình lạc lõng.


wJXwkwkH.jpeg

Z7mhC4n.jpeg

8mfbXK.jpeg

ict31oc4.jpeg

B1bypr.jpeg
E này xinh vl, hay thấy trên ins quên mẹ tên
 
Mày có vốn không , bỏ ra nạp 10tr vào trang , m chịu khó chơi bài 1 ngày m kiếm 500 , như vậy đủ m chi tiêu rồi
 
để avatar gái, đặt tên kiểu nữ nữ, nhưng chắc do loser quá độ nên đéo còn hứng thú giả gái nữa nên show off, chứ thường đa số loser thích giả gái quên đời
Giờ thì tao thực sự tin rằng khuôn mặt mày rất xấu
 
nguồn nào để mày tin?
chỉ có sự cay cú từ những lần trước để mày tìm cách log acc clone vào cắn
cút đi bê đê dái thâm
Cái tên của mày đã nói lên tất cả: "Mặt xấu thì sẽ ngu"
Tao làm gì có thời gian để mà log nick ảo?. Thời ấy qua lâu rồi, mày lại càng không phải đối tượng làm cho tao mất thời gian như thế. Tao hơi mệt mỏi và cục súc, nhưng đôi khi thấy mày luôn miệng bi bô thì lại thấy cuộc sống bớt nhàm chán phần nào.
 
Nếu học mà nhìn thấy trước kết quả thì có lẽ sẽ nhiều người lao đầu vào học, tao vẫn học mỗi ngày, dù tuổi ko là tuổi.
Nhiều khi chán lắm chứ, nhưng ko phải cảm xúc hay cảm hứng, mà là kỉ luật mới làm nên con người, tạo nên thói quen.
Từ việc học, tương lai, sẽ mang lại cho mình cái gì đó, mày học nghề đi, đầu bếp, thợ cắt tóc, học chữ ko dc thì học nghề, học kỹ năng. Học xong, tôi luyện, đem kỹ năng đó đi kiếm tiền
 
Cái tên của mày đã nói lên tất cả: "Mặt xấu thì sẽ ngu"
Tao làm gì có thời gian để mà log nick ảo?. Thời ấy qua lâu rồi, mày lại càng không phải đối tượng làm cho tao mất thời gian như thế. Tao hơi mệt mỏi và cục súc, nhưng đôi khi thấy mày luôn miệng bi bô thì lại thấy cuộc sống bớt nhàm chán phần nào.
đột ngột vào chửi thì chỉ có thể là bị tao đút cứt vô mặt ở các trận khác nên cay thôi
 

Có thể bạn quan tâm

Top