Bớt văn vở chữ nghĩa lại. Bệnh tật nó ko chỉ bào mòn sức khoẻ, kinh tế mà còn cả nhân cách, phẩm giá và tất cả những gì từng mang lại cho mày niềm vui trong cuộc sống. Truyền hoá trị là mày mất vị giác, ko còn niềm vui ăn uống, không còn cảm thấy vị ngon trong thức ăn. Mày đau 24/24, ngủ chập chờn 1-2 tiếng xong lại tỉnh. Đéo còn khả năng quan hệ tình dục. Mỗi lần khám hay vệ sinh là phơi chim cò tã lót cứt đái ra trước mặt bàn dân thiên hạ. Ngoại hình thay đổi hoàn toàn, ko còn chút vẻ ngoài giống như mày của ngày xưa. Trí óc mày cũng dần trì độn do nạp nhiều hoá chất trong thời gian dài, không còn sự tinh anh như trước. Phong độ của thằng đàn ông bị huỷ hoại tuyệt đối, giờ mày chỉ là thằng bệnh nhân mắc bệnh nan y sống qua ngày chờ chết, một phế nhân đúng nghĩa. Đó là lý do nhiều bệnh nhân ung thư chỉ mong được chết, nhưng ko phải ai cũng có đủ bản lĩnh để làm giống như ông bác này.