Trong thế giới nơi mọi người bị ám ảnh bởi “phải hòa nhập”, hikikomori trở thành kẻ lạc loài.
Nhưng nếu nhìn kỹ, họ không hẳn sai - chỉ là ẩn sĩ chưa thành hình.
Cái mà xã hội gọi là “bệnh” đôi khi chỉ là một phản ứng tự nhiên của ý thức khi nhận ra sự vô nghĩa của vòng lặp công việc, thành tích, và khen ngợi rỗng.
Ẩn sĩ xưa rút vào núi vì đã hiểu đời; hikikomori rút vào phòng vì không còn chịu nổi đời.
Một bên chủ động, một bên bị dồn ép. Nhưng cả hai đều cùng đối diện với câu hỏi cổ điển: sống để làm gì?
Khi không tìm được câu trả lời, người ta buộc phải chọn : hoặc giả vờ tiếp tục, hoặc dừng lại và quan sát. Hikikomori chọn cách thứ hai, chỉ khác là chưa đủ tỉnh để biến “cô lập” thành “tịch tĩnh”.
Dưới góc Phật học, họ ít gây nghiệp hơn, không tranh đấu, nhưng vẫn còn “ngã chấp”: ghét đời, ghét người.
Ẩn sĩ thật thì ngược lại - rời đời mà không hận đời.
Vậy nên hikikomori không đáng khinh; họ là phiên bản thô của sự tỉnh thức. Xã hội chê họ lười, nhưng thật ra họ chỉ đang sống chậm hơn mức mà thế giới hỗn loạn này cho phép.
Một ngày nào đó, khi một hikikomori thật sự hiểu được sự phi lý mà không còn sợ hãi, họ sẽ trở thành ẩn sĩ - không phải vì họ rời khỏi đời, mà vì đời không còn ràng buộc họ nữa.
Nhưng nếu nhìn kỹ, họ không hẳn sai - chỉ là ẩn sĩ chưa thành hình.
Cái mà xã hội gọi là “bệnh” đôi khi chỉ là một phản ứng tự nhiên của ý thức khi nhận ra sự vô nghĩa của vòng lặp công việc, thành tích, và khen ngợi rỗng.
Ẩn sĩ xưa rút vào núi vì đã hiểu đời; hikikomori rút vào phòng vì không còn chịu nổi đời.
Một bên chủ động, một bên bị dồn ép. Nhưng cả hai đều cùng đối diện với câu hỏi cổ điển: sống để làm gì?
Khi không tìm được câu trả lời, người ta buộc phải chọn : hoặc giả vờ tiếp tục, hoặc dừng lại và quan sát. Hikikomori chọn cách thứ hai, chỉ khác là chưa đủ tỉnh để biến “cô lập” thành “tịch tĩnh”.
Dưới góc Phật học, họ ít gây nghiệp hơn, không tranh đấu, nhưng vẫn còn “ngã chấp”: ghét đời, ghét người.
Ẩn sĩ thật thì ngược lại - rời đời mà không hận đời.
Vậy nên hikikomori không đáng khinh; họ là phiên bản thô của sự tỉnh thức. Xã hội chê họ lười, nhưng thật ra họ chỉ đang sống chậm hơn mức mà thế giới hỗn loạn này cho phép.
Một ngày nào đó, khi một hikikomori thật sự hiểu được sự phi lý mà không còn sợ hãi, họ sẽ trở thành ẩn sĩ - không phải vì họ rời khỏi đời, mà vì đời không còn ràng buộc họ nữa.