Ký sự đường xa: Tôi - Tàu điện ngầm Tokyo và Betonamu

Tôi đặt chân đến Tokyo vào một buổi sáng mùa hè, khi những chiếc lá gió lay rơi lả tả trên đường phố. Không khí hè vẫn mát mẻ, trong lành, và nhịp sống ở đây dường như vừa vội vã vừa trật tự đến kỳ lạ. Là một người ghét Nhật Bản, làm cái gì cũng màu mè, tôi bắt đầu chuyến công tác báo cáo quỹ đầu tư liên quan Tài Chính bằng một chuyến tàu điện ngầm – biểu tượng của sự hiện đại và quy.
japanese-students-subway-train-osaka-japan-october-japan-october-unidentified-to-field-trip-51814703.jpg

Tôi đứng ở ga Shibuya, nơi dòng người tấp nập nhưng chẳng ai chen lấn. Tàu đến đúng giờ, cửa mở, mọi người xếp hàng ngay ngắn để lên.

tau-dien-ngam-tokyo-3-15936007-6880-9208-1593600808.jpg

Tôi chọn một góc nhỏ trong toa tàu, lặng lẽ quan sát. Có những salaryman trong bộ vest phẳng phiu, vài học sinh mặc đồng phục cúi đầu đọc sách, và cả những bà cụ ngồi yên lặng với ánh mắt hiền từ. Mọi thứ yên bình như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ.


Cô nữ sinh Nhật thấy tôi cao to đẹp trai nên mời gọi trên tàu, tôi có hẹn hò với cô, may mà không bị bẫy tình gì
Giá để đồ giúp hành khách đi lại thuận lợi giữa lối đi, không phải lo lắng đến cảnh chen chúc qua những người đeo balo hay túi xách to. Ảnh: Martha Sorren.

Giá để đồ giúp hành khách đi lại thuận lợi giữa lối đi, không phải lo lắng đến cảnh chen chúc qua những người đeo balo hay túi xách to

Gv73CwPWgAAEtwL

2 chí sĩ chống Nhật người Betonamu gốc Nghệ An tấn công bảo vệ vì bị nhắc nhở không được ồn ào

Nhưng rồi, giữa không gian tĩnh lặng ấy, một nhóm người xuất hiện, phá vỡ sự hài hòa. Họ bước vào toa tàu với tiếng cười lớn, nói chuyện ầm ĩ, và hành động như thể cả thế giới này là sân khấu của riêng họ. Tôi nghe loáng thoáng giọng nói quen thuộc – Tiếng Việt giọng Nghệ An. Họ là "Betonamu", cách gọi vui mà dân Việt đôi khi dùng để chỉ chính mình. Nhưng điều làm tôi bất ngờ không phải là sự xuất hiện của đồng hương, mà là cách họ hành xử.
Một người trong nhóm mở loa điện thoại, bật nhạc V-pop ầm ĩ, mặc kệ những ánh mắt khó chịu từ hành khách xung quanh. Một người khác nhảy nhót, cố tình làm dáng chụp ảnh selfie, suýt va vào một cô gái Nhật đang đứng nép sát tường. Họ cười đùa, trêu chọc nhau bằng những câu nói tục tĩu, hoàn toàn không để ý đến không gian chung.


Một anh chàng thậm chí còn vắt chân lên ghế, tay cầm lon bia, miệng huýt sáo như đang ở quán nhậu quê nhà chọc nữ sinh Nhật đang ngồi đối diện tôi. Lấy điện thoại chụp dưới váy

Một bà cụ ngồi gần tôi lắc đầu, khẽ thở dài. Một người đàn ông trung niên trong bộ vest cau mày, nhưng chẳng ai lên tiếng. Văn hóa Nhật Bản là vậy – họ hiếm khi trực tiếp can thiệp, mà chỉ lặng lẽ quan sát và giữ sự lịch sự. Tôi cảm thấy xấu hổ thay. Là một người Việt, tôi muốn bước tới nhắc nhở, nhưng lại ngại vì sợ bị cho là "lên mặt dạy đời". Cuối cùng, tôi chỉ ngồi im, lòng nặng trĩu.

Chuyến tàu đến ga tiếp theo, nhóm "Betonamu" xuống tàu, vẫn cười nói ầm ĩ, để lại vài vỏ lon bia trên sàn. Một nhân viên nhà ga nhanh chóng bước đến dọn dẹp, không một lời phàn nàn. Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy họ tụ tập ngoài ga, tiếp tục cuộc vui mà không màng đến ánh mắt của những người xung quanh họ lại đánh bảo vệ cửa hàng cuả Nhật Bản tại đó. Lấy đi vài lon nước ngọt, có lẽ họ là tân Yakuza xứ này?
Chuyến tàu tiếp tục lăn bánh, mang theo những suy tư của tôi. Tokyo vẫn đẹp, vẫn trật tự, nhưng trong lòng tôi, một chút gì đó đã đổi khác. Tôi chỉ hy vọng, lần sau quay lại, tôi sẽ thấy những câu chuyện khác, tích cực hơn, về những người Betonamu mà tôi dù cố gắng từ bỏ thì họ vẫn của mình.

Tuỳ Bút: Nhật Lam, hè 2025
 

Có thể bạn quan tâm

Top