KÝ ỨC CỦA NGHỀ GIẾT MỔ GÀ NẤU CỖ

hạt bụi nhỏ

Gió lạnh đầu buồi


Không có mô tả ảnh.


"Người ta thường bảo thời gian có thể xoá nhoà, nhưng không biết tại sao cảm xúc của mình gần 30 năm trước vẫn còn nguyên. Nếu phải ngồi để thực sự nghĩ lại khoảnh khắc ấy mình thật sự ám ảnh. Ai chứng kiến cảnh đó có lẽ cũng sẽ bỏ, không dám làm nữa.

Cái thời kỳ ấy là đầu thập niên 90, mà chính xác là cuối năm 92 và đầu năm 93. Các bạn trẻ sống thời bây giờ thì không biết là cái hoàn cảnh kinh tế lúc đó nó khó khăn đến thế nào. Như gia đình nhà mình, 3 chị em đi học Đại học xong đều thất nghiệp. Chị gái mình tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ và em gái mình tốt nghiệp Đại học Sư phạm. Còn mình là Cử nhân Tài chính Thương mại. Tuy nhiên, cả 3 chị em mình đều ở nhà cả, và không xin được việc làm.

Lúc đó mình quyết định lập gia đình khi chưa xin được việc, và cơ duyên là mình được một người bạn rủ nấu cỗ thuê. Mình chọn nghề đó vì không có sự lựa chọn nào khác để mang lại nguồn thu nhập cho gia đình. Nghề nấu cỗ thuê là nghề mà khi các gia đình có tiệc, hoặc các cơ quan có tiệc mừng công, thì người ta sẽ thuê mình nấu cỗ. Ở miền Bắc thì những năm 90, ngay cả bây giờ cũng thế, gà là món không thể thiếu trên mâm cỗ. Có những mâm cỗ mà có đến mấy món gà: gà luộc, gà hầm, gà xào sả ớt, thậm chí là gỏi gà.

Ở thời điểm đó, rất ít người làm công việc này. Cho nên khi mình nhận việc, thu nhập của mình thật sự rất tốt. Mỗi một tuần mà nấu liên tục 3 buổi thì có thể mua được khoảng 2 chỉ vàng. Nhờ thu nhập đó mà mình đã có kế hoạch cho tương lai, có dự kiến mua đất, làm nhà. Đấy là một công việc mang lại thu nhập rất tốt so với một người đang thất nghiệp như mình.

Nhưng mà sự đánh đổi cũng rất lớn. Hàng ngày mình phải chịu những chấn thương tâm lý, ví dụ như cảnh m.á.u, thậm chí là những tiếng kêu thét của những con gà mà mỗi khi làm tiệc mình đều phải nghe, đều phải chứng kiến cảnh đó. Sau một năm làm nghề nấu cỗ thuê thì mình cũng ám ảnh, tuy nhiên thì mình chưa có ý định thay đổi công việc này vì công việc đó mang lại cho gia đình mình nguồn thu nhập rất tốt.

Thế rồi đến một ngày, mình nhận được một đơn hàng rất lớn. Đấy là một bữa tiệc khoảng 70 mâm cỗ, tức là phải g...i..ế.t t.h.ịt khoảng 70 con gà gì đó. Cảnh tượng mà mình vẫn còn nhớ mãi là một khoảng sân rất rộng, và từng con gà, từng con gà lần lượt bị lôi ra khỏi cái lồng và bắt đầu cắt t..i..ế.t. 15-20 phút sau, gà chất như đống núi. Và cứ từng dòng m.á.u, dòng m.á.u của từng con gà cứ chảy ra, trong đó còn có nhiều con vẫn chưa c..h.ế.t, nó nhảy, nó gào nó thét và m.á.u chảy ra lênh láng. Những người lớn tuổi xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó la hét, và đám trẻ con đang chơi thì gào khóc, thực sự gây ra một thảm cảnh kinh hoàng.

Đến năm 97, mình chính thức bỏ nghề nấu cỗ và sang làm kế toán cho một cơ quan nhà nước. Mức lương mà mình được trả hồi đó là 300 nghìn đồng. Cả hai vợ chồng gộp lại cả tháng cũng không đủ mua 1 chỉ vàng. Thời điểm đó mình từng phải mượn tiền để đóng tiền học mẫu giáo cho con. Ngay cả việc muốn mua sắm quần áo, đồ chơi cho con, mình cũng phải cân nhắc, đắn đo rất nhiều. Có rất nhiều bạn bè của mình cũng nói là có một công việc đem lại thu nhập nhiều như thế, tại sao mình lại bỏ nghề. Tuy nhiên thì mình hình dung lại, và tự hỏi, không biết bao nhiêu con gà đã c..h.ế.t ở dưới tay mình một cách đau đớn như vậy. Mỗi khi nhớ lại hình ảnh mình cầm con dao cắt t..i.ế.t con gà, m..á.u nó ứa ra, cổ nó lắc lư, nó kêu, làm mình thực sự muốn chấm dứt công việc đó.

Mình không biết người khác khi làm nghề g...i..ế.t m.ổ này thì họ cảm thấy thế nào, nhưng mình thì không thể chấp nhận được. Cuộc sống không phải lúc nào cũng vì tiền.

Làm kế toán ở chỗ đó được gần chục năm thì mình bắt đầu có cơ hội thăng tiến. Nhưng với mình, mình vẫn cảm thấy muốn tìm kiếm một cái gì đó mới mẻ với mình hơn và có ý nghĩa hơn, nên mình quyết định đổi nghề một lần nữa. Lần này, mình đến làm cho một tổ chức phi lợi nhuận, làm về phòng ngừa HIV. Tính đến giờ, mình đã làm cho các tổ chức phi lợi nhuận 16 năm rồi.

Cho đến bây giờ, có rất nhiều người vẫn đang cười mình, bảo là nuôi gà, nuôi động vật mà không g...i..ế.t t..h.ị.t thì để làm gì. Thật ra, có nhiều lý do để nuôi chúng. Nuôi để làm cảnh, làm thú cưng, chăm sóc chúng để chúng làm bạn với mình cho vui cửa vui nhà. Động vật hoàn toàn có quyền bình đẳng và sống như con người vậy. Trước đây nhà mình có nuôi một con gà trống, và nó phân biệt được rõ người lạ và người quen. Trong gia đình nhà mình thì không bao giờ bị nó mổ, nhưng mà người lạ chỉ cần bước đến sân là có thể bị nó mổ và nó đá, đến nỗi hàng xóm còn đùa là con gà này có thể thay chó trông nhà luôn.

Có một giai đoạn gia đình nhà mình nuôi 1 con gà mái, và nó có 10 con gà con bé xíu. Mình đã chứng kiến cảnh nó xù lông lên đánh nhau với chim diều hâu để bảo vệ đàn con của nó, mặc dù nó bị thương rất nặng nhưng nó không bỏ cuộc. Và đến một ngày tự dưng con gà mái ấy biến mất, chắc là bị ai đó bắt trộm về làm thịt. Nhìn đàn gà con nheo nhóc mới có mấy ngày tuổi đã mồ côi mẹ, cứ đến 5-6h chiều giờ gà lên chuồng, chúng nó è cổ ra kêu, nó nhớ mẹ nó, cảnh đó nhìn muốn rơi nước mắt, không hiểu sao cái đứa bắt trộm con gà nó lại ác như vậy.

Khi mà thực sự ngẫm nghĩ về động vật, thì bọn chúng cũng tình cảm lắm."

- Trích phim tài liệu Mâm Cỗ thuộc series Cận Cảnh, series phim tài liệu Việt Nam đầu tiên về quyền động vật. Được thực hiện bởi Vive - tổ chức cộng đồng với sứ mệnh cải thiện chế độ ăn của người Việt. Dựa trên chuyện có thật.
 
Tội động vật, ráng ăn chay 1,2 ngày cho tốt.

Bò, heo nó chết thấy đau đớn nặng nề, còn cá, mực, tôm ... thì nhẹ nhàng hơn nên bác nào ko thích ăn chay có thể ăn hải sản.
 
Năm 92-93 mà học đại học được thì là nhà có điều kiện hoặc học giỏi. Thời điểm đó m có bằng thpt là ra nó hốt luôn chứ nói gì bằng đh, quý giá vô cùng

Nếu nhà có điều kiện thì ko đi làm thuê, nếu học giỏi càng ko biết cắt cổ gà.

Bài này hoặc xạo Lồn hoặc ko có thực:embarrassed:
 

Có thể bạn quan tâm

Top