Thế hệ trẻ bây giờ tỉnh lắm.
Biết hết: kinh tế toàn cầu, lãi suất ngân hàng, chính trị,
thậm chí biết cả cách “giữ sức khỏe tinh thần”.
Nhưng khi hỏi “mày muốn gì?”,
thì im lặng.
Chúng nó hiểu hết về thế giới,
nhưng không biết phải làm gì với chính cuộc đời mình.
Biết cách phát triển bản thân,
nhưng không chắc bản thân đó phát triển để làm gì.
Thế là lao vào làm việc, đầu tư, học thêm kỹ năng,
để chạy trốn khỏi chính sự trống rỗng.
Thế hệ này không ngu,
chỉ là thông minh đến mức hiểu rằng mọi nỗ lực của mình
có thể chẳng thay đổi được gì cả.
Nên họ cười, họ chill, họ nói “sống vui là được.”
Nhưng sâu trong mắt họ,
là một thế hệ tỉnh táo đến tuyệt vọng.