Chuyện là thời cấp 3 tao có một thằng bạn thân, sau này đi học lên Đại Học rồi đi làm thì vẫn giữ liên lạc với nhau, nói chuyện cà phê các kiểu nên vẫn gọi là bạn thân với nhau. Thằng này nhà nó cũng khá, nhà làm gia giáo nên cũng chỉ sinh 2 đứa là chị nó và nó, chị nó thì đi làm cưới chồng ok các kiểu rồi. Nhưng nó thì lại được nuông chiều quá nhiều, nên sau này đi làm không hề có chí tiến thủ, 26 tuổi không mảnh tình vắt vai đã đành, đã thế còn chỉ mong làm công việc lương 4~5 tr tà tà 8 tiếng mỗi ngày mặc dù có cả bằng đại học đàng hoàng và học hành không hề tệ. Trước đây ông bà già nó có xin cho nó một chân trợ lý duyệt hồ sơ ở ngân hàng nọ, chưa lên chính thức nhưng lương 7tr nhưng đéo phải chạy số KPI gì, vì nhà nó lo hết rồi, bà chị họ tao làm trong đấy nên tao biết: bà dì nó gửi cả tỉ vào chi nhánh đấy, còn bà mẹ nó là kế toán trưởng trường đại học liên kết với ngân hàng đấy, đến cả hồ sơ để duyệt là sếp đem xuống cho nó duyệt chứ đéo phải nó đi kiếm khách cái mẹ gì là đủ hiểu rồi, chỉ chạy lên chạy xuống xin chữ ký với điền thông tin khách hàng là xong, 1 tháng chỉ làm 4 5 bộ thôi. Nhưng nó bảo làm việc chán rồi nghỉ ngang. Giờ thì đi làm cù bất cù bơ gì đấy kiếm 160k một ngày. Tao thì giờ không còn ở cùng tp với nó nữa mà đi làm xa và cũng kiếm được công việc kha khá, lương 10 củ, tương lai cũng ok. Vì là bạn bè nên lâu lâu nó cũng gọi điện nói chuyện, nhưng tao rất bực mình vì nó cứ nói giọng kiểu tao nên giống nó, kiếm công việc tà tà mà làm thôi. Nên tao không thích nói chuyện với nó, nhưng tao thấy nó tội vì dù sao cũng là bạn bè lâu năm (11 năm bạn bè luôn đấy), với lại nó kiểu tự kỷ, giờ chỉ có tao là bạn thân của nó thôi, nếu tao bỏ rơi nó luôn thì tao sợ nó sẽ làm liều. Tụi mày nghĩ tao nên làm gì bây giờ?