Làm sao để hết ám ảnh quá khứ hả cm

sao quên đc em
buồn khổ nát tan nhất cũng là của em
đẹp đẽ hào nhoáng huy hoàng nhất cũng là của em
dù thích dù ko, nó đã xảy ra, đúng 1 lần, có quay về cũng ko đc, có muốn thay đổi cũng ko đc

1 năm 365 ngày cũng có ngày mưa nhẹ, ngày sấm chớp bão tố, ngày nồm, ngày nắng đẹp nung ninh
bầu trời đâu chỉ có màu xanh
có lúc xám có lúc tím có lúc 7 màu cá cảnh mà em

ám ảnh hay ko là do em cấp quyền truy cập
vd anh chê em vú lép
em địt quan tâm thì anh làm đc cái gì??? rõ ràng
còn em tự cho anh là cái gì đó, anh nói vậy em buồn em tổn thương
tức là, chính em tự cho anh là cái gì đó

ngược lại anh khen em, thì cũng vậy
em vui 1 đỗi lại thôi, sao vui hoài đc
anh có đi simp em, ghi công với em, chọc em cười mà em ko thích anh thì mọi thứ cũng cong cóc
còn em mà thích anh đi, mọi lời nói của anh ảnh hưởng em liền

nên ăn thua ở mình á em
ai ra sao cũng giả lã, xả giao thui
khen /chê, nói móc/ xu nịnh, đồng tình/ bác bỏ...
âu cũng là người dưng
chả ai lo cho em như em
chả ai thương em bằng em

nên là upgrade bản thân mình lên, em chơi lên level
cao thủ gặp thách đấu
tới đó em gặp nhiều người giỏi, tử tế và tốt hơn nhiều
Chuẩn nè. Lala cũng tính vậy, giờ chỉ cần Lala đỗ thạc sĩ nữa thôi thì môi trường Lala sẽ up level, nhưng vấn đề quãng thời gian ôn thi này ở nhà nhiều, tâm lý bị quẩn quanh. Kh biết sao kìm nó lại nữa. Nhiều lúc ngủ để quên mà mãi kh quên được.
 
Chuẩn nè. Lala cũng tính vậy, giờ chỉ cần Lala đỗ thạc sĩ nữa thôi thì môi trường Lala sẽ up level, nhưng vấn đề quãng thời gian ôn thi này ở nhà nhiều, tâm lý bị quẩn quanh. Kh biết sao kìm nó lại nữa. Nhiều lúc ngủ để quên mà mãi kh quên được.
quan sát nó thôi em
nó muốn nhảy hiphop nhảy lộn mèo thì kệ nó
em ngồi quan sát nó đi đứng nằm ngồi, nhảy nhót
chứ em đừng tác động, can thiệp vào
muốn tắt nó dừng nó
khó nhắm
nó càng làm em khó chịu thêm thui

em quan sát nó 1 hồi nó tự mất à
kiểu em phát hiện ra nó dị á
 
quan sát nó thôi em
nó muốn nhảy hiphop nhảy lộn mèo thì kệ nó
em ngồi quan sát nó đi đứng nằm ngồi, nhảy nhót
chứ em đừng tác động, can thiệp vào
muốn tắt nó dừng nó
khó nhắm
nó càng làm em khó chịu thêm thui

em quan sát nó 1 hồi nó tự mất à
kiểu em phát hiện ra nó dị á
Cảm ơn mầy nha. Đoạn trên mầy nói hay quá để t ghi vào quyển nhật kí của Lala.
 
Tao cũng mới thoát khỏi ám ảnh quá khứ, mất khá lâu đó.
Như tao bị hôi nách đây, mặc dù tao rất muốn chơi thể thao, đến phòng tập thể hình... nhưng mà dm nhớ lại năm xưa lúc đến phòng tập, bị bọn xung quanh nó bàn tán xôn xao rồi cười nhạt... Tao lờ mờ đoán ra được họ đang cười cái gì, lúc đó cứ ngại ngại, quê quê, nhục nhục. Xong bỏ tập luôn. Và thế là tao bị trầm cảm từ 2015, ôi thôi, đéo dám thò mặt ra ngoài nữa. Nghĩ lại thôi đã thấy quê quê nhục nhục. mặc dù chuyện đã qua rất lâu, bạn bè tao cứ bảo thời gian sẽ chữa lành vết thương... mà mãi đéo thấy lành gì cả. Thế đéo nào hôm nọ chẳng nhớ nghe Audio book ở trang nào ấy, họ nói rằng ''nếu ta sợ hãi thì cứ liên tục gặp nó, liên tục gặp nó, gặp nó liên hồi - cả ngày lẫn đêm. Bởi vì đến 1 lúc nào đó ta sẽ không còn bất ngờ hay lo lắng, thậm chí hoảng sợ nữa vì nó đã quá quen thuộc. Xấu hổ, đau đớn, tủi nhục... rồi sao, còn gì nguy hiểm hơn không ?''. Tao thử áp dụng, và cuối cùng mấy tháng gần đây mới bình tĩnh lại, hết cay cú, buồn tủi. Nghĩ lại thấy bình thường, không có gì ngạc nhiên hay xấu hổ nữa, nhưng mà có điều nỗi khổ tận 9 năm mới trôi qua, trước đó đã là 1 khoảng thời gian quá dài để đau khổ, trầm cảm
 
quan sát nó thôi em
nó muốn nhảy hiphop nhảy lộn mèo thì kệ nó
em ngồi quan sát nó đi đứng nằm ngồi, nhảy nhót
chứ em đừng tác động, can thiệp vào
muốn tắt nó dừng nó
khó nhắm
nó càng làm em khó chịu thêm thui

em quan sát nó 1 hồi nó tự mất à
kiểu em phát hiện ra nó dị á
Xin đảnh lễ 🙏 🙏 🙏
 
sao quên đc em
buồn khổ nát tan nhất cũng là của em
đẹp đẽ hào nhoáng huy hoàng nhất cũng là của em
dù thích dù ko, nó đã xảy ra, đúng 1 lần, có quay về cũng ko đc, có muốn thay đổi cũng ko đc

1 năm 365 ngày cũng có ngày mưa nhẹ, ngày sấm chớp bão tố, ngày nồm, ngày nắng đẹp nung ninh
bầu trời đâu chỉ có màu xanh
có lúc xám có lúc tím có lúc 7 màu cá cảnh mà em

ám ảnh hay ko là do em cấp quyền truy cập
vd anh chê em vú lép
em địt quan tâm thì anh làm đc cái gì??? rõ ràng
còn em tự cho anh là cái gì đó, anh nói vậy em buồn em tổn thương
tức là, chính em tự cho anh là cái gì đó

ngược lại anh khen em, thì cũng vậy
em vui 1 đỗi lại thôi, sao vui hoài đc
anh có đi simp em, ghi công với em, chọc em cười mà em ko thích anh thì mọi thứ cũng cong cóc
còn em mà thích anh đi, mọi lời nói của anh ảnh hưởng em liền

nên ăn thua ở mình á em
ai ra sao cũng giả lã, xả giao thui
khen /chê, nói móc/ xu nịnh, đồng tình/ bác bỏ...
âu cũng là người dưng
chả ai lo cho em như em
chả ai thương em bằng em

nên là upgrade bản thân mình lên, em chơi lên level
cao thủ gặp thách đấu
tới đó em gặp nhiều người giỏi, tử tế và tốt hơn nhiều
@dungdamchemnhau
 
Tao cũng mới thoát khỏi ám ảnh quá khứ, mất khá lâu đó.
Như tao bị hôi nách đây, mặc dù tao rất muốn chơi thể thao, đến phòng tập thể hình... nhưng mà dm nhớ lại năm xưa lúc đến phòng tập, bị bọn xung quanh nó bàn tán xôn xao rồi cười nhạt... Tao lờ mờ đoán ra được họ đang cười cái gì, lúc đó cứ ngại ngại, quê quê, nhục nhục. Xong bỏ tập luôn. Và thế là tao bị trầm cảm từ 2015, ôi thôi, đéo dám thò mặt ra ngoài nữa. Nghĩ lại thôi đã thấy quê quê nhục nhục. mặc dù chuyện đã qua rất lâu, bạn bè tao cứ bảo thời gian sẽ chữa lành vết thương... mà mãi đéo thấy lành gì cả. Thế đéo nào hôm nọ chẳng nhớ nghe Audio book ở trang nào ấy, họ nói rằng ''nếu ta sợ hãi thì cứ liên tục gặp nó, liên tục gặp nó, gặp nó liên hồi - cả ngày lẫn đêm. Bởi vì đến 1 lúc nào đó ta sẽ không còn bất ngờ hay lo lắng, thậm chí hoảng sợ nữa vì nó đã quá quen thuộc. Xấu hổ, đau đớn, tủi nhục... rồi sao, còn gì nguy hiểm hơn không ?''. Tao thử áp dụng, và cuối cùng mấy tháng gần đây mới bình tĩnh lại, hết cay cú, buồn tủi. Nghĩ lại thấy bình thường, không có gì ngạc nhiên hay xấu hổ nữa, nhưng mà có điều nỗi khổ tận 9 năm mới trôi qua, trước đó đã là 1 khoảng thời gian quá dài để đau khổ, trầm cảm
Vãi cả 9 năm @@ Lăn nách vô điii
 
thui mà
tui mò vào đây gặp đc ông là nhân duyên thiện của tui trổ ra dữ lắm
tui đảnh lễ ông mới phải đạo

tui hiểu dân dã, diễn đạt đơn giản thui
giáo lý, trích pháp của ông giúp tui nhiều lắm á
Hmm, t từng bị người mình thích lợi dụng.
Từng tận mắt chứng kiến bạn mình và người mình thích đưa đẩy nhau, dù trong khi đó thằng kia đang mập mờ với t và bạn t cũng thừa biết t thích nó. Kiểu vậy. Vấn đề là t đã quên r. Quên lâu lắm rồi, 4 năm trôi qua. Mọi thứ thay đổi.
Đến khi thằng đó ib, xong t ngu ngu lại rep, mà t thì chưa yêu ai bao giờ, nên thành ra bị tấn công cũng hơi yếu lòng hic, và tự nhiên dạo này t lại bị ám ảnh nhớ lại quá khứ đó. T cũng đang cố thoát khỏi nó hic.
 
thui mà
tui mò vào đây gặp đc ông là nhân duyên thiện của tui trổ ra dữ lắm
tui đảnh lễ ông mới phải đạo

tui hiểu dân dã, diễn đạt đơn giản thui
giáo lý, trích pháp của ông giúp tui nhiều lắm á
Cái gì cũng qua đi, nên làm những gì cần làm. Kí ức chỉ có khi mình nghĩ quá nhiều về nó.
Kí ức và kỉ niệm chỉ có giá trị, đáng nhớ nếu như điều đó giúp ta tốt lên (kiến thức đã học từ sách vở, thầy cô, cha mẹ, người khác ...). Còn những cái mà làm mình tiêu cực, u uất thì không nên nhớ tới làm gì.
 
T mệt mỏi quá, cuộc sống của t giờ đã khác, bình thản, không sóng gió, không còn phải lo cái ăn cái mặc. T có học hành tử tế, t có gương mặt tạm nhìn, t có những mối quan hệ tốt… :sweat:
Nhưng giờ là lúc quá khứ ám ảnh t
Những tháng ngày xấu xí bị ghẻ lạnh
Những ngày tháng bị bắt nạt bởi chính bạn thân mình :vozvn (3):
Những ký ức về việc người đầu tiên mình thích lại lợi dụng mình như con osin rồi bỏ mặc.
Đêm t không ngủ nổi, giật mình tỉnh dậy suốt, t cứ nhớ về hồi xưa là khóc suốt.
T phải làm gì bây giờ… T muốn quên mà không nổi.
Tìm niềm vui mới.
Reset lại đầu óc đi bé nghĩ quẩn nhiều năng lượng tiêu cực cao thì làm gì cũng bế tắc cả
 
T mệt mỏi quá, cuộc sống của t giờ đã khác, bình thản, không sóng gió, không còn phải lo cái ăn cái mặc. T có học hành tử tế, t có gương mặt tạm nhìn, t có những mối quan hệ tốt… :sweat:
Nhưng giờ là lúc quá khứ ám ảnh t
Những tháng ngày xấu xí bị ghẻ lạnh
Những ngày tháng bị bắt nạt bởi chính bạn thân mình :vozvn (3):
Những ký ức về việc người đầu tiên mình thích lại lợi dụng mình như con osin rồi bỏ mặc.
Đêm t không ngủ nổi, giật mình tỉnh dậy suốt, t cứ nhớ về hồi xưa là khóc suốt.
T phải làm gì bây giờ… T muốn quên mà không nổi.

Không ai có thể thay đổi quá khứ. Vậy nên hãy chấp nhận quá khứ.

Xem quá khứ như 1 phần của cuộc sống, những việc đã xẩy ra với mày, làm cho cuộc sống mày thêm phần phong phú mà thôi.

Cuộc sống là sự pha trộn giữa đắng, cay, ngọt, bùi. Hãy nghĩ rằng mày may mắn và mạnh mẽ hơn người khác vì trải qua những chuyện đắng/cay và bây giờ mày vẫn ở đây, ko gục ngã, ko từ bỏ.
 
Hmm, t từng bị người mình thích lợi dụng.
Từng tận mắt chứng kiến bạn mình và người mình thích đưa đẩy nhau, dù trong khi đó thằng kia đang mập mờ với t và bạn t cũng thừa biết t thích nó. Kiểu vậy. Vấn đề là t đã quên r. Quên lâu lắm rồi, 4 năm trôi qua. Mọi thứ thay đổi.
Đến khi thằng đó ib, xong t ngu ngu lại rep, mà t thì chưa yêu ai bao giờ, nên thành ra bị tấn công cũng hơi yếu lòng hic, và tự nhiên dạo này t lại bị ám ảnh nhớ lại quá khứ đó. T cũng đang cố thoát khỏi nó hic.
em ăn rồi bị bội thực, ngộ độc
em mua thuốc uống hay em quay qua chửi người bán

cũng như chó cắn em
em lo đi chích ngừa, hay đi cắn lại nó

giờ mọi thứ đã xong xuôi
em có trách móc, buồn bã, ám ảnh nó cũng đã rồi
như em coi TV, kênh này chán quá tào lao quá
bật qua kênh khác coi
ko có kênh nào hay, tắt TV luôn
đi gym, đi cháy phố bốc đầu thông chốt....
thiếu gì thứ để làm hả em

vd 1 phần ăn cho no, có carb fat protein
mà giờ em cần giảm cân tăng cơ
thì giảm carb fat xuống, tăng protein lên. kêu đĩa cơm tấm mà lấy 2 miếng thịt, còn cơm chút xíu thui.

bọn kia ra sao thì ra
kệ cm chúng nó
việc nó làm có trời biết đất biết
quả ko đến sớm thì muộn

nhơ có cái hình con rắn cố dùng lực siết quanh lưỡi cưa, nó nghĩ đó siết kẻ thù, mà nó mới là người bị rỉ máu
 
Không ai có thể thay đổi quá khứ. Vậy nên hãy chấp nhận quá khứ.

Xem quá khứ như 1 phần của cuộc sống, những việc đã xẩy ra với mày, làm cho cuộc sống mày thêm phần phong phú mà thôi.

Cuộc sống là sự pha trộn giữa đắng, cay, ngọt, bùi. Hãy nghĩ rằng mày may mắn và mạnh mẽ hơn người khác vì trải qua những chuyện đắng/cay và bây giờ mày vẫn ở đây, ko gục ngã, ko từ bỏ.
T cảm ơn m nhá. Lên tâm sự với xamer giải tỏa vlerrr
 
Cái gì cũng qua đi, nên làm những gì cần làm. Kí ức chỉ có khi mình nghĩ quá nhiều về nó.
Kí ức và kỉ niệm chỉ có giá trị, đáng nhớ nếu như điều đó giúp ta tốt lên (kiến thức đã học từ sách vở, thầy cô, cha mẹ, người khác ...). Còn những cái mà làm mình tiêu cực, u uất thì không nên nhớ tới làm gì.
đúng rồi
balo mình mang những thứ cần thôi
những thứ muốn cứ gặp mà tha về, bỏ đầy balo
thì nặng phải biết
 
em ăn rồi bị bội thực, ngộ độc
em mua thuốc uống hay em quay qua chửi người bán

cũng như chó cắn em
em lo đi chích ngừa, hay đi cắn lại nó

giờ mọi thứ đã xong xuôi
em có trách móc, buồn bã, ám ảnh nó cũng đã rồi
như em coi TV, kênh này chán quá tào lao quá
bật qua kênh khác coi
ko có kênh nào hay, tắt TV luôn
đi gym, đi cháy phố bốc đầu thông chốt....
thiếu gì thứ để làm hả em

vd 1 phần ăn cho no, có carb fat protein
mà giờ em cần giảm cân tăng cơ
thì giảm carb fat xuống, tăng protein lên. kêu đĩa cơm tấm mà lấy 2 miếng thịt, còn cơm chút xíu thui.

bọn kia ra sao thì ra
kệ cm chúng nó
việc nó làm có trời biết đất biết
quả ko đến sớm thì muộn

nhơ có cái hình con rắn cố dùng lực siết quanh lưỡi cưa, nó nghĩ đó siết kẻ thù, mà nó mới là người bị rỉ máu
Okayyyy t cảm ơn m nha. T hiểu rồiiiii hihaaa.
 

Có thể bạn quan tâm

Top