Live Làm sao tụi mày có thể chui ra khỏi giường mỗi sáng chỉ để đi làm?

Thỏ Trắng Ác Tâm

Thôi vậy thì bỏ
Tao không hiểu nổi sao có người lại chọn đi làm còn hơn là chết. Tao nói nghiêm túc luôn, tao thật sự không hiểu nổi động lực ở đâu ra. Tao đã chọn một ngành mà tao yêu thích, đi học đàng hoàng, có bằng cấp, từng làm đủ loại công việc khác nhau... Nhưng công việc nào cũng cho tao đúng một cảm giác duy nhất: “Tao thà chết còn hơn phải làm cái này.”

Từ lúc chưa tốt nghiệp đại học tới giờ, bất kỳ công việc nào tao từng làm đều y chang như vậy. Tao làm xong việc mà không thấy vui, không thấy tự hào, không có chút cảm giác thành tựu gì cả. Cứ hoàn thành xong một cái task là tao chỉ thấy đéo đọng lại được cái Lồn gì cho bản thân. Tao không hiểu nổi làm sao người ta sống cả đời kiểu này được.


HmKwGGo.jpeg

LmjMN54.jpeg

GoVKGj.jpeg

Ux3rINU.jpeg

EQSuiKoo.jpeg

4Sn3rJi.jpeg

SKh3eO.jpeg

LdVGsyy.jpeg
 
Tao không hiểu nổi sao có người lại chọn đi làm còn hơn là chết. Tao nói nghiêm túc luôn, tao thật sự không hiểu nổi động lực ở đâu ra. Tao đã chọn một ngành mà tao yêu thích, đi học đàng hoàng, có bằng cấp, từng làm đủ loại công việc khác nhau... Nhưng công việc nào cũng cho tao đúng một cảm giác duy nhất: “Tao thà chết còn hơn phải làm cái này.”

Từ lúc chưa tốt nghiệp đại học tới giờ, bất kỳ công việc nào tao từng làm đều y chang như vậy. Tao làm xong việc mà không thấy vui, không thấy tự hào, không có chút cảm giác thành tựu gì cả. Cứ hoàn thành xong một cái task là tao chỉ thấy đéo đọng lại được cái lồn gì cho bản thân. Tao không hiểu nổi làm sao người ta sống cả đời kiểu này được.


HmKwGGo.jpeg

LmjMN54.jpeg

GoVKGj.jpeg

Ux3rINU.jpeg

EQSuiKoo.jpeg

4Sn3rJi.jpeg

SKh3eO.jpeg

LdVGsyy.jpeg

Mày đẹp được tầm này thì cần quái gì đi làm kiếm cơm nữa, cơm nó tự mò đến mày :vozvn (19): :vozvn (19): :vozvn (19):
 
Cuối năm công ty thưởng cho mấy chục triệu đấy, làm project xong được thêm mấy đồng KPI… Cũng chẳng thấy gì cảm xúc. Nhưng khi thấy thằng sếp đổi nhà, đổi xe là tao lại khó chịu dkm
Chừng nào mày lên tầng trên của chuỗi thức ăn, chỉ việc hưởng thụ ko cần đi làm nữa thì cuộc sống mới khác được
 
mày bị "khủng hoảng hiện sinh" rồi, tức là cảm thấy mọi thứ không có ý nghĩa "công việc nào cũng cho tao đúng một cảm giác duy nhất: “Tao thà chết còn hơn phải làm cái này.”, mày nên ngồi lại note ra nhưng điểm mày thấy vô nghĩa và có ý nghĩa trong công việc để hiểu rõ bản thân mày hơn, rồi tập trung vào nhưng cái tích cực "có ý nghĩa" đó

1 cái nữa là mày nên chấp nhận trên đời này mọi thứ đều vô nghĩa đi cái này sẽ làm mày giảm áp lực 1 chút đó, thay vào đó thì tìm cách làm cho công việc hiện tại có ý nghĩa, như giúp đỡ đồng nghiệp, cải thiện quy trình làm việc, hoặc học hỏi kỹ năng mới hay cái mẹ gì đó chẵn hạn miễn là mày thấy thích và có hứng thú với nó
 
Tao không hiểu nổi sao có người lại chọn đi làm còn hơn là chết. Tao nói nghiêm túc luôn, tao thật sự không hiểu nổi động lực ở đâu ra. Tao đã chọn một ngành mà tao yêu thích, đi học đàng hoàng, có bằng cấp, từng làm đủ loại công việc khác nhau... Nhưng công việc nào cũng cho tao đúng một cảm giác duy nhất: “Tao thà chết còn hơn phải làm cái này.”

Từ lúc chưa tốt nghiệp đại học tới giờ, bất kỳ công việc nào tao từng làm đều y chang như vậy. Tao làm xong việc mà không thấy vui, không thấy tự hào, không có chút cảm giác thành tựu gì cả. Cứ hoàn thành xong một cái task là tao chỉ thấy đéo đọng lại được cái lồn gì cho bản thân. Tao không hiểu nổi làm sao người ta sống cả đời kiểu này được.


HmKwGGo.jpeg

LmjMN54.jpeg

GoVKGj.jpeg

Ux3rINU.jpeg

EQSuiKoo.jpeg

4Sn3rJi.jpeg

SKh3eO.jpeg

LdVGsyy.jpeg
Ko đi làm nó ngu đi ấy
Làm lương thấp cũng chán
 
Do mày đéo có tham vọng, cũng chẳng hiểu được cách thế giới này vận hành. Như tao cả đời lười bỏ mịa ra, lại công tử có phải làm cái đéo gì việc nhà đâu nhưng tao đi làm thì tao làm gấp 3 người khác, chưa xong việc là tao chưa về vì tao thấy mấy thằng xếp ngồi giao task xong ngồi chơi nên tao phấn đấu để được giống tụi nó. Có 1 việc làm tao khá tiếc đến giờ đó là hôm đó chủ nhật, có con nhỏ đà lạt xinh xắn trắng trẻo cả team cao đẳng của tao tao cá cược nhau cùng cưa, tao hẹn được em nó đi khách sạn (kể ra cũng khá dài dòng, tóm tắt là trước đó tao rủ rồi, hôm nay em nó gọi rủ đi chơi, tao hỏi đi đâu, nó nói đi đâu cũng được là hiểu rồi). Lúc đó 3h chiều chủ nhật, nắng vàng nhẹ dịu, tao nghe điện thoại xong thì vào xin xếp cho nghỉ. Nhưng đến lúc tao đứng lên cầm chìa khóa xe thì tao nhìn thấy cả team 7, 8 người vẫn đang miệt mài làm việc trong cái nóng oi ả mùa hè (cuối tuần Overtime không được bật máy lạnh tại văn phòng to quá). Cuối cùng tao không đi nữa, ở lại làm việc, em nó giận tao, không bao giờ liên lạc nữa (tao cũng ko thiếu gái nên cũng không chủ động tìm, lúc đó tao thả thính cho vui thôi). Trong bộ sưu tập gái của tao mất đi 1 em chỉ để đối lấy cơ hội thăng tiến :)).

20t tao bắt đầu vào cty, 22t được đề bạt lần 1 rớt do còn trẻ, 23t được đề bạt lần 2 rớt tiếp để nhường người có thâm niên hơn, 23t lại có người có thâm niên hơn...đến lúc này cay qua tao chuyển cty, làm hơn năm thì cơ hội lại đến, 25 tuổi làm team leader, 28t lên project manager, trong cty chỉ dưới CEO là mày hiểu rồi. Khi làm đến xếp thì sáng vào check email, giao việc, chiều viết báo cáo là xong, thời gian còn lại toàn là đọc báo, đọc truyện, chơi game, chơi thể thao, chém gió, có đôi khi kêu luôn gái qua khách sạn gần cty để giải khuyâ nữa.
 
Do mày đéo có tham vọng, cũng chẳng hiểu được cách thế giới này vận hành. Như tao cả đời lười bỏ mịa ra, lại công tử có phải làm cái đéo gì việc nhà đâu nhưng tao đi làm thì tao làm gấp 3 người khác, chưa xong việc là tao chưa về vì tao thấy mấy thằng xếp ngồi giao task xong ngồi chơi nên tao phấn đấu để được giống tụi nó. Có 1 việc làm tao khá tiếc đến giờ đó là hôm đó chủ nhật, có con nhỏ đà lạt xinh xắn trắng trẻo cả team cao đẳng của tao tao cá cược nhau cùng cưa, tao hẹn được em nó đi khách sạn (kể ra cũng khá dài dòng, tóm tắt là trước đó tao rủ rồi, hôm nay em nó gọi rủ đi chơi, tao hỏi đi đâu, nó nói đi đâu cũng được là hiểu rồi). Lúc đó 3h chiều chủ nhật, nắng vàng nhẹ dịu, tao nghe điện thoại xong thì vào xin xếp cho nghỉ. Nhưng đến lúc tao đứng lên cầm chìa khóa xe thì tao nhìn thấy cả team 7, 8 người vẫn đang miệt mài làm việc trong cái nóng oi ả mùa hè (cuối tuần Overtime không được bật máy lạnh tại văn phòng to quá). Cuối cùng tao không đi nữa, ở lại làm việc, em nó giận tao, không bao giờ liên lạc nữa (tao cũng ko thiếu gái nên cũng không chủ động tìm, lúc đó tao thả thính cho vui thôi). Trong bộ sưu tập gái của tao mất đi 1 em chỉ để đối lấy cơ hội thăng tiến :)).

20t tao bắt đầu vào cty, 22t được đề bạt lần 1 rớt do còn trẻ, 23t được đề bạt lần 2 rớt tiếp để nhường người có thâm niên hơn, 23t lại có người có thâm niên hơn...đến lúc này cay qua tao chuyển cty, làm hơn năm thì cơ hội lại đến, 25 tuổi làm team leader, 28t lên project manager, trong cty chỉ dưới CEO là mày hiểu rồi. Khi làm đến xếp thì sáng vào check email, giao việc, chiều viết báo cáo là xong, thời gian còn lại toàn là đọc báo, đọc truyện, chơi game, chơi thể thao, chém gió, có đôi khi kêu luôn gái qua khách sạn gần cty để giải khuyâ nữa.
Đẳng cấp quá, nhưng nói thật tao cũng làm leader rồi. Vấn đề khi tới một điểm nào đó trong cuộc đời, mày có cảm thấy điều kiện, môi trường nó cứ ngưng ở đó không? Tuỳ thôi, nhưng ai cảm thấy đủ thì đủ.
 
Đẳng cấp quá, nhưng nói thật tao cũng làm leader rồi. Vấn đề khi tới một điểm nào đó trong cuộc đời, mày có cảm thấy điều kiện, môi trường nó cứ ngưng ở đó không? Tuỳ thôi, nhưng ai cảm thấy đủ thì đủ.
mày bị "khủng hoảng hiện sinh" rồi, tức là cảm thấy mọi thứ không có ý nghĩa "công việc nào cũng cho tao đúng một cảm giác duy nhất: “Tao thà chết còn hơn phải làm cái này.”, mày nên ngồi lại note ra nhưng điểm mày thấy vô nghĩa và có ý nghĩa trong công việc để hiểu rõ bản thân mày hơn, rồi tập trung vào nhưng cái tích cực "có ý nghĩa" đó
 
Tao không hiểu nổi sao có người lại chọn đi làm còn hơn là chết. Tao nói nghiêm túc luôn, tao thật sự không hiểu nổi động lực ở đâu ra. Tao đã chọn một ngành mà tao yêu thích, đi học đàng hoàng, có bằng cấp, từng làm đủ loại công việc khác nhau... Nhưng công việc nào cũng cho tao đúng một cảm giác duy nhất: “Tao thà chết còn hơn phải làm cái này.”

Từ lúc chưa tốt nghiệp đại học tới giờ, bất kỳ công việc nào tao từng làm đều y chang như vậy. Tao làm xong việc mà không thấy vui, không thấy tự hào, không có chút cảm giác thành tựu gì cả. Cứ hoàn thành xong một cái task là tao chỉ thấy đéo đọng lại được cái lồn gì cho bản thân. Tao không hiểu nổi làm sao người ta sống cả đời kiểu này được.


HmKwGGo.jpeg

LmjMN54.jpeg

GoVKGj.jpeg

Ux3rINU.jpeg

EQSuiKoo.jpeg

4Sn3rJi.jpeg

SKh3eO.jpeg

LdVGsyy.jpeg
ai cũng phải nghiện 1 thứ gì đấy. cốt là để giư chân mày lại thực tại. và đi làm, là cái nghiện dễ chấp thuận và phổ biến nhất.

vì nếu không mày sẽ phải đối mặt với mấy thư vô định, khủng hoảng hiện sinh bla bla vô cùng vĩ mô và nhức đầu.

ví dụ điển hình nhất là thời cuộc đang loạn mà bị thất nghiệp, mày sẽ đéo biến ngày mai sẽ ra sao, ứng biến ntn. đầu óc mày sẽ tồn tại khoảng trống. rồi não bộ mày sẽ tự lấp đầy khoảng trống đó bằng nỗi sợ. sợ nghèo, sợ bị xã hội khinh rẻ, sợ đéo cưới được vợ và phải chết 1 mình bla bla bla

ngày xưa con người nghĩ ra thần thánh, ma quỷ cũng vì lý do này.

theo kinh nghiệm của tao, việc phụ thuộc vào nỗi sợ hay đam mê để có thể làm 1 điều gì đó là điều vô nghĩa. vì mấy cái này có giới hạn. cốt yếu là hình thành thói quen bền vững

sống và đi làm chỉ đơn giản để không cảm thấy khó chịu là được rồi. đi từng bước, chắc cú, dò đường từng đoạn. cuộc sống đéo chỉ kết thúc ở tuổi 3-40s. nó còn dài

khi nào thấy khó chịu quá thì nghỉ ngơi. chán thực sự thì nghỉ việc. chỉ cần mày muốn thì ném đâu, làm việc gì chả sống được. nghĩ ngợi xa vời làm Lồn gì đâu
 
....

20t tao bắt đầu vào cty, 22t được đề bạt lần 1 rớt do còn trẻ, 23t được đề bạt lần 2 rớt tiếp để nhường người có thâm niên hơn, 23t lại có người có thâm niên hơn...đến lúc này cay qua tao chuyển cty, làm hơn năm thì cơ hội lại đến, 25 tuổi làm team leader, 28t lên project manager, trong cty chỉ dưới CEO là mày hiểu rồi. Khi làm đến xếp thì sáng vào check email, giao việc, chiều viết báo cáo là xong, thời gian còn lại toàn là đọc báo, đọc truyện, chơi game, chơi thể thao, chém gió, có đôi khi kêu luôn gái qua khách sạn gần cty để giải khuyâ nữa.

nhưng lương mày bao nhiêu 1 tháng ở vị trí project manager năm 28t?

mẹ cái thằng máng này, chắc niềm đam mê duy nhất của mày là phim heo nhỉ
 
Đẳng cấp quá, nhưng nói thật tao cũng làm leader rồi. Vấn đề khi tới một điểm nào đó trong cuộc đời, mày có cảm thấy điều kiện, môi trường nó cứ ngưng ở đó không? Tuỳ thôi, nhưng ai cảm thấy đủ thì đủ.
Vậy chắc mày bị cái gì khác về tâm lý rồi chứ không phải là lười làm giống tao.

Tao vừa check lại thì mày bị khủng hoảng hiện sinh, tao cũng đéo biết đó là cái gì. Tuy nhiên để trả lời cho câu hỏi của mày thì tao không bị vấn đề cảm thấy môi trường ngưng ở đó vì bằng một cách nào đó, có chủ đích hay không có chủ đích tao đều phải bị cuốn theo mục tiêu kế tiếp của mình. Trẻ thì như tao kể ở trên, phấn đấu có chỗ đứng rồi chơi bời 2,3 năm, bắt đầu thấy chán chán thì bạn nó rủ đi nước ngoài. Thế là tao đi, đậu móa, công tử mà tao qua đó tao bưng phở, dọn nhà vệ sinh, móc cống, cuốn sushi mất 1,5 năm sinh viên, sau đó vài năm phấn đấu để có cái quốc tịch. Sau đó mở cty riêng, quay cuồng làm từ sáng đến tối, cty giờ ổn ổn thì sinh ra 2 cục vàng,giờ tối thiếu ngủ, sáng chở tụi nó đi học, chiều đón về chăm con, cuối tuần trông con mọn. Bận, mệt như chó, làm gì có thời gian mà nghĩ vẩn vơ như mày.

Tao lười lắm, chỉ thích ở nhà chơi game, chán thì đứng lên chịch choạc rồi trả bồ, rau về nơi sản xuất mình lại chơi game thâu đêm suốt sáng như hồi còn học sinh, sinh viên. Nhưng đời có phải mơ đéo đâu.
 
Cuối năm công ty thưởng cho mấy chục triệu đấy, làm project xong được thêm mấy đồng KPI… Cũng chẳng thấy gì cảm xúc. Nhưng khi thấy thằng sếp đổi nhà, đổi xe là tao lại khó chịu dkm
Đây, động lực đi làm mỗi sáng của mày đây. Đi làm để năm nay sếp có thể đổi con xe, mua thêm miếng đất
 
nhưng lương mày bao nhiêu 1 tháng ở vị trí project manager năm 28t?
Khi tao nghỉ thì chỉ được 47 triệu thôi, vì tao đi lên từ nhân viên quèn ở cty đó, khi tao vào cty đó, lương tao có 3 triệu 5 thì phải. Lên chức thì tăng lương nhưng tăng qua nhiều thì khó xem lắm :)). Chứ tao biết các PM khác thì lương thấp nhất khi deal là 2500 đến 3000. Mà tao nghĩ nếu tao còn ở lại chắc giờ bị sa thải mịa rồi, nghe nói IT VN giờ xuống lắm.
 
Tao không hiểu nổi sao có người lại chọn đi làm còn hơn là chết. Tao nói nghiêm túc luôn, tao thật sự không hiểu nổi động lực ở đâu ra. Tao đã chọn một ngành mà tao yêu thích, đi học đàng hoàng, có bằng cấp, từng làm đủ loại công việc khác nhau... Nhưng công việc nào cũng cho tao đúng một cảm giác duy nhất: “Tao thà chết còn hơn phải làm cái này.”

Từ lúc chưa tốt nghiệp đại học tới giờ, bất kỳ công việc nào tao từng làm đều y chang như vậy. Tao làm xong việc mà không thấy vui, không thấy tự hào, không có chút cảm giác thành tựu gì cả. Cứ hoàn thành xong một cái task là tao chỉ thấy đéo đọng lại được cái lồn gì cho bản thân. Tao không hiểu nổi làm sao người ta sống cả đời kiểu này được.


HmKwGGo.jpeg

LmjMN54.jpeg

GoVKGj.jpeg

Ux3rINU.jpeg

EQSuiKoo.jpeg

4Sn3rJi.jpeg

SKh3eO.jpeg

LdVGsyy.jpeg
Tao làm đực cho phú bà, nên động lực rời giường chưa bao giờ thiếu cả. Đcm. Bủn rủn cả chân cũng phải bò ra giường không thì chết toi.
 

Có thể bạn quan tâm

Top