Lần trả thù sướng nhất của tao là đập thằng Bắc Kỳ mà tao không biết tên cũng không nhớ nó ở vùng nào. Nó và gia đình nó tầm 10 người vào ăn ở buffet Hoàng Yến ở Sài Gòn, lúc ăn đã nhốn nháo rồi, vì đây là phong cách của Bắc Kỳ, đi đâu cũng nhốn nháo. Tao và 2 thằng bạn đã bực rồi. Lúc ra thang máy thì nó đừng chặn cửa lại cho cả dòng họ nó vào, rồi dòng họ gia đình nó vẫn theo cái cách bầy đàn quen thuộc của Bắc Kỳ là không chịu xếp hàng cứ chen lấn vào trong thang máy. Thật ra Nam Kỳ hay Trung Kỳ cũng có nhiều loại ngu với bầy đàn lắm, nhưng Bắc Kỳ tao thấy phổ biến hơn. Tao cũng gặp nhiều đoàn Nam Kỳ bần nông nhốn nháo cũng muốn đấm lắm mà chưa có cơ hội.
Tao nhắc nhỏ thì nó nói: Địt mẹ mày biết bố mày là ai không, mày không thấy cả gia đình người ta đó à. Lúc đó tao kiềm chế. Tới lúc tao đưa tay bấm thang máy thì nó đưa tay gạt ra bảo: Anh bấm cái gì, nhà tôi còn người
Tao mới bảo: Nhà anh còn người thì liên quan gì tới việc tôi bấm tầng, còn người thì cứ đứng đó chặn rồi đợi đi. Vậy mà nó nói: Từ từ, đủ người rồi mới được bấm, bấm vậy lỡ thang máy nó chạy rồi người của dòng họ nó không vào được (suy nghĩ bần nông hết sức).
Thế là tao với 2 thằng bạn không nhịn gì nữa, đập cho nó một trận máu me bê bết, vợ con nó rồi bố mẹ rồi họ hàng nó can ngăn cầu xin nhưng tao cũng đéo tha cho cái loại súc vật đó được. Đập xong nó lồm cồm bò dậy xin lỗi chứ đéo có cái thái độ láo cá chó nữa. Lúc đó bảo vệ cũng tới nên thôi đường ai nấy đi. Nhìn cái mặt nó thảm khác xa với cái thái độ lồi lõm ban đầu mà tao với hai thằng bạn cười không ngậm được mồm