Liên Xô, Trung Quốc và ĐÔNG LÀO, có nhiều điểm tương đồng sâu sắc về nhân vật lịch sử lý tưởng con người XHCN

Dâm Tặc Tiên Sinh

Sinh lý yếu
Dù trải qua những hoàn cảnh khác nhau, cả ba quốc gia đều từng đối mặt với những cuộc chiến khốc liệt chống lại các thế lực ngoại xâm, và cùng chiến đấu vì độc lập dân tộc, chủ quyền quốc gia. Đặc biệt, cả ba nước đều tôn vinh những anh hùng có hành động hy sinh gần như bản sao của nhau – tạo nên cảm giác gắn bó như những chiến sĩ “cùng một chiến hào”, sát cánh vì lý tưởng cách mạng và sự nghiệp xây dựng CNXH.

Ba ví dụ tiêu biểu thể hiện rõ sự tương đồng này:
– Aleksandr Matrosov (1924–1943): Chiến sĩ Hồng quân Liên Xô đã anh dũng hy sinh trong Thế chiến II bằng cách lấy thân mình lấp lỗ châu mai của quân Đức, mở đường cho đồng đội tiến công. Ông được truy tặng danh hiệu Anh hùng Liên Xô và trở thành biểu tượng bất tử của lòng dũng cảm và tinh thần xả thân vì Tổ quốc Xô viết.
– Huang Jiguang (1931–1952): Chiến sĩ Trung Quốc trong chiến tranh Triều Tiên, cũng hy sinh bằng cách lấy thân mình lấp lỗ châu mai của quân Mỹ. Ông được truy tặng danh hiệu Anh hùng Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, được ngợi ca như tấm gương mẫu mực về tinh thần cách mạng, sẵn sàng hy sinh vì lý tưởng ********.
– Phan Đình Giót (1922–1954): Một trong những anh hùng tiêu biểu của Việt Nam trong chiến dịch Điện Biên Phủ. Ông đã lấy thân mình bịt lỗ châu mai của quân Pháp tại cứ điểm Him Lam, góp phần quan trọng vào chiến thắng quyết định của quân dân Việt Nam. Ông được truy tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân, là biểu tượng của lòng yêu nước và tinh thần quật cường của dân tộc Việt.
Chính vì vậy, việc Việt Nam chuẩn bị xây dựng tượng đài chiến sĩ Liên Xô, Trung Quốc, vv ... tại Hà Nội† không chỉ là sự tri ân đối với các chiến sĩ quốc tế từng sát cánh cùng Việt Nam trong thời kỳ khó khăn, mà còn là biểu hiện sinh động cho sự kết nối lịch sử giữa các dân tộc cùng chung khát vọng độc lập, tự do và CNXH.



 
Lan man dài dòng rồi chốt câu cuối quá khốn nạn. ĐCMM, ĐMCS
 
Thêm Thằng nhóc Pavlik & ai đó tên giống Tàu đấu tố cha mẹ nữa
Câu chuyện về Pavlik Morozov
Pavlik Morozov là một thiếu niên sống ở làng Gerasimovka, thuộc vùng Sverdlovsk, Liên Xô. Theo phiên bản chính thức được Liên Xô tuyên truyền, vào năm 1932, khi mới 13 tuổi, Pavlik đã tố cáo cha mình, Trofim Morozov, với chính quyền địa phương. Cha của cậu bị cáo buộc chống lại chính sách tập thể hóa nông nghiệp của Stalin, cụ thể là hỗ trợ những người nông dân chống đối chính quyền hoặc che giấu tài sản để tránh bị tịch thu. Hành động tố cáo này dẫn đến việc cha của Pavlik bị bắt và bị kết án tử hình hoặc bị đày đi trại lao động Gulag (tùy theo các phiên bản câu chuyện).
Sau vụ việc, Pavlik bị chính gia đình hoặc người thân (thường được cho là ông nội hoặc người thân khác) sát hại để trả thù. Cái chết của cậu được chính quyền Xô Viết khai thác và tuyên truyền như một biểu tượng của lòng trung thành tuyệt đối với nhà nước, đặt lợi ích của chính quyền lên trên cả tình cảm gia đình. Pavlik được ca ngợi là một "liệt sĩ", một tấm gương sáng cho thanh thiếu niên Liên Xô, khuyến khích họ đặt lòng trung thành với chế độ lên trên tất cả, kể cả gia đình.
Trương Hồng Binh (Zhang Hongbing): Một trường hợp được ghi nhận là câu chuyện của Trương Hồng Binh, một thanh niên 16 tuổi trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa. Năm 1966, Trương tố cáo mẹ mình, bà Phương Trung Mưu (Fang Zhongmou), sau khi bà bày tỏ sự nghi ngờ về Mao Trạch Đông và Cách mạng Văn hóa trong một cuộc tranh luận tại nhà. Trương và cha của anh ta đã báo cáo bà Phương với chính quyền địa phương. Kết quả là bà Phương bị bắt, bị đấu tố công khai, và cuối cùng bị xử tử. Trương Hồng Binh sau này bày tỏ sự hối hận sâu sắc về hành động của mình, đặc biệt là sau khi Cách mạng Văn hóa kết thúc và những hậu quả của nó được nhìn nhận lại. Câu chuyện này không được tuyên truyền như một hình mẫu anh hùng thời bấy giờ, nhưng nó phản ánh văn hóa tố cáo được khuyến khích trong thời kỳ đó.
Câu chuyện Chu Văn Biên:
Trong cải cách ruộng đất, Chu Văn Biên được xem là người thực hiện nghiêm túc nhưng cũng khét tiếng hiếu sát. Theo hồi ký Đèn cù của Trần Đĩnh, ông là người đã đấu tố cả mẹ mình khi là bí thư đoàn ủy cải cách ruộng đất Nghệ Tĩnh, ông ngồi trên thềm cao chỉ tay mẹ mình nói: "Tau với mi không mẹ không con mà chỉ là kẻ thù giai cấp của nhau. Tau có phận sự tiêu diệt mi mà mi thì sẽ nhất định chống lại"... Bà mẹ cắn lưỡi không chết, ít lâu sau nhảy giếng tự tử. Nhờ thành tích giết mẹ đó, Chu Văn Biên được Đảng trao chức Thứ trưởng Bộ nông nghiệp.
 

Có thể bạn quan tâm

Top