Lính đặc công, biệt kích

Nó nói xác định đi 10 về 4 là không đúng, đặc công chứ không phải cảm tử.
Chắc ý nó là cảm tử nghĩa là đặc công, còn đặc công đánh 4,5 người t ko tin lắm chứ chưa nói 9,10 người - toàn là phim ảnh thôi, lính seal cũng thế.
T thấy tụi nó toàn tác chiến theo team 3 người, tác chiến cá nhân thì giỏi lắm t thấy mỗi john wick.
 
Chắc ý nó là cảm tử nghĩa là đặc công, còn đặc công đánh 4,5 người t ko tin lắm chứ chưa nói 9,10 người - toàn là phim ảnh thôi, lính seal cũng thế.
T thấy tụi nó toàn tác chiến theo team 3 người, tác chiến cá nhân thì giỏi lắm t thấy mỗi john wick.
Team 3 người, lúc nào cũng thế.
1 cảnh giới, 1 hành động, 1 đoạn hậu. solo là éo có thật, đông hơn thì khó hiệp đồng tác chiến.
Nên coi Naruto nhiều để rút ra kết luận hay hơn.
 
Chúng mày chắc toàn chốn bộ đội.
Điều kiện tiên quyết của.một người lính đc là sức chịu đựng. Chúng mày cứ thử nhịn ăn, hay uống đc bao lâu.
Sẵn sàng.hy sinh.
Chứ oánh nhau, dao kiếm chỉ là để cho vui.
Đ công là để đánh sập 1 sân bay, kho tàng, các vị trí trọng yếu giá trị chiến lược, hay chiến thuật.

Chính tml này nói đúng này. Các kỹ năng ẩn thân, xóa dấu vết, nguy trang, đột nhập mới đứng đầu, sau đó đến các kỹ năng chiến đấu.

Các kỹ năng chiến đấu là tối cần thiết, nhưng triết lý của đặc công (tao diễn nôm lại) là: mình vào nó đéo biết, mình ra nó cũng đéo biết, nổ bùm phát rồi nó mới biết.

Như thế nghĩa là tất cả chỉ xoay xung quanh chữ stealth thôi. Lúc phải dùng đến kỹ năng chiến đấu là hỏng việc mẹ nó rồi.

Hồi còn làm cho bên bộ đội, có lần tao đi sang cái trung đoàn trinh sát bên Bình Dương. Sang họp bàn việc biến đất quốc phòng thành đất xây nhà thôi, nhưng tình cờ đúng hôm sang thì các chú đang tập bơi.

ĐM, bơi là cái đầu cứ trôi lừ lừ chứ đéo được có sóng. Cái sóng vòng vòng (như lúc ném viên đá xuống nước ấy) là cũng đéo được phép. Thằng nào có sóng phát là xong, mời chú 24h ở dưới nước. Ăn có thằng bưng cho, ỉa đái là dưới nước, khi nào bơi mà yên như không, chả sóng sánh đéo gì thì cho lên.

Đặc công tao không quen, quen không quân với hải quân nhiều hơn, nhưng trinh sát thì có biết, kể hầu chúng mày cho vui:

Trên Hồ Tây tao quen một anh chuyên nghề câu trộm kiêm sửa canoe. Cậu đi oánh Tàu hồi 79 - 85. Có hôm ngồi bia, cậu kể "ĐM trinh sát chỗ tao, cách đêm lại phải mò sang Tàu bắt tù binh về khai thác. Đéo bắt được tù binh về thì phải cầm được bất kỳ một cái gì trong trại nó về để chứng minh là đã mò vào. Đêm hôm ấy tao tính ngày thì biết thằng Hưng Yên Bái sẽ từ bên Tàu về, tao ngồi cửa hầm chờ. Xong buồn ngủ quá ngủ mẹ mất. 5h sáng giật mình chồm dậy thì đã thấy nó ngủ dạng háng trong hầm. ĐCM, cửa hầm rộng có tám mươi phân, tao ngồi chềnh ềnh bịt mẹ cửa hầm, mà nó mò vào lúc nào mình ko biết. Nó ngủ mà tay vẫn nắm khư khư cái cái bao đạn tròn ủng như quả dưa. Tò mò, tao đá nó dậy hỏi xem nó vác cái đéo gì về. Nó lồm cồm bò dậy,đổ toẹt ra đất đầu một thằng Tàu. ĐM tao ngã ngồi ra còn nó nhe răng cười "EM bắt được nó nhưng nó kêu to quá, sơ lộ, em tiễn nó luôn. Xong nhớ ra là đéo có gì mang về, em cắt mẹ cái đầu cho tiện"".

Còn sách hồi ký Mỹ viết về đặc công ta thì có cuốn SOG, nhắc đến đoạn Băc Việt đưa đặc công vào đường Hồ Chí Minh để chống biệt kích Mỹ. Có đoạn hay mà rùng rợn vãi Lồn. Chúng mày hứng thú thì tao dịch quăng lên đây.
 
Chính tml này nói đúng này. Các kỹ năng ẩn thân, xóa dấu vết, nguy trang, đột nhập mới đứng đầu, sau đó đến các kỹ năng chiến đấu.

Các kỹ năng chiến đấu là tối cần thiết, nhưng triết lý của đặc công (tao diễn nôm lại) là: mình vào nó đéo biết, mình ra nó cũng đéo biết, nổ bùm phát rồi nó mới biết.

Như thế nghĩa là tất cả chỉ xoay xung quanh chữ stealth thôi. Lúc phải dùng đến kỹ năng chiến đấu là hỏng việc mẹ nó rồi.

Hồi còn làm cho bên bộ đội, có lần tao đi sang cái trung đoàn trinh sát bên Bình Dương. Sang họp bàn việc biến đất quốc phòng thành đất xây nhà thôi, nhưng tình cờ đúng hôm sang thì các chú đang tập bơi.

ĐM, bơi là cái đầu cứ trôi lừ lừ chứ đéo được có sóng. Cái sóng vòng vòng (như lúc ném viên đá xuống nước ấy) là cũng đéo được phép. Thằng nào có sóng phát là xong, mời chú 24h ở dưới nước. Ăn có thằng bưng cho, ỉa đái là dưới nước, khi nào bơi mà yên như không, chả sóng sánh đéo gì thì cho lên.

Đặc công tao không quen, quen không quân với hải quân nhiều hơn, nhưng trinh sát thì có biết, kể hầu chúng mày cho vui:

Trên Hồ Tây tao quen một anh chuyên nghề câu trộm kiêm sửa canoe. Cậu đi oánh Tàu hồi 79 - 85. Có hôm ngồi bia, cậu kể "ĐM trinh sát chỗ tao, cách đêm lại phải mò sang Tàu bắt tù binh về khai thác. Đéo bắt được tù binh về thì phải cầm được bất kỳ một cái gì trong trại nó về để chứng minh là đã mò vào. Đêm hôm ấy tao tính ngày thì biết thằng Hưng Yên Bái sẽ từ bên Tàu về, tao ngồi cửa hầm chờ. Xong buồn ngủ quá ngủ mẹ mất. 5h sáng giật mình chồm dậy thì đã thấy nó ngủ dạng háng trong hầm. ĐCM, cửa hầm rộng có tám mươi phân, tao ngồi chềnh ềnh bịt mẹ cửa hầm, mà nó mò vào lúc nào mình ko biết. Nó ngủ mà tay vẫn nắm khư khư cái cái bao đạn tròn ủng như quả dưa. Tò mò, tao đá nó dậy hỏi xem nó vác cái đéo gì về. Nó lồm cồm bò dậy,đổ toẹt ra đất đầu một thằng Tàu. ĐM tao ngã ngồi ra còn nó nhe răng cười "EM bắt được nó nhưng nó kêu to quá, sơ lộ, em tiễn nó luôn. Xong nhớ ra là đéo có gì mang về, em cắt mẹ cái đầu cho tiện"".

Còn sách hồi ký Mỹ viết về đặc công ta thì có cuốn SOG, nhắc đến đoạn Băc Việt đưa đặc công vào đường Hồ Chí Minh để chống biệt kích Mỹ. Có đoạn hay mà rùng rợn vãi lồn. Chúng mày hứng thú thì tao dịch quăng lên đây.
Quăng đi tml
 
SOG
Cuộc chiến bí mật của biệt kích Mỹ ở Việt Nam

“…Vào trung tuần tháng Bảy năm 1967, Hạ sĩ nhất Hary Brown cũng với năm biệt kích người Nùng đang trinh sát gần Quốc lộ 922 ở Lào, cách Huế khoảng 60 dặm về hướng Tây thì bị phục kích – không phải bởi đám linh Bắc Việt bắn ầm ĩ mà là bọn đặc công cứ như chui lên từ hư không. Một tay đặc công đánh văng khẩu CAR-15 khỏi Sullivan rồi bắn anh ấy chết tươi, lộn một vòng rồi bắn tiếp đội phó Brown xuyên qua vai, trong khi tay đặc công còn lại bắn chết Almendariz.
Brown với nửa đội trinh sát vỡ tóe ra và chạy trối chết; mãi rồi mới cố gửi được tin qua điện đài”

[đoạn này là mô tả lằng nhằng đoạn giải cứu đám biệt kích]

“…Cho dù cuộc giải cứu cũng quá kỳ diệu, những những gì xảy ra với Almendariz và Sullivan mới là chủ đề chiếm phần lớn đánh giá hậu chiến dịch. Họ không bị phục kích bởi đám lính Bắc Việt thông thường, cũng chẳng phải đám linh cựu dày dạn chiến trận, không hề. Quân phục kích được ngụy trang một cách tài tình, xuất kỳ bất ý từ hư không như đám ninja, thi triển võ công và thậm chí còn cố bắt sống một linh Mỹ. Vụ phục kích chắc chắn đã được lên kế hoạch một cách hoàn hảo và tiến hành rất thuần thục, hẳn là đã được tập dượt kỹ càng. Biệt kích Mỹ chưa từng đối đầu với binh chủng nào của Bắc Việt như vậy.”

[rồi đến một đoạn dài mô tả một vụ trinh sát tiếp theo, dò theo vết đặc công – đoạn sau đây là đoạn kết của vụ trinh sát đó]

Bắt đầu là từ lúc máy bay trinh sát tiền phương Covey báo về khi bay ngang qua Nam Lào, “chúng tôi bắt được giọng một ai đó đang gào thét trên điện đài”.
Một giọng trẻ măng van nài, “Làm ơn, làm ơn đến đón tao với”. Phi công trinh sát tiền phương cố làm cho anh ta binh tĩnh hơn, mãi mới hiểu ra rằng hắn có mỗi một mình, vì lạc khỏi đội, nhưng nhất định không thể giải thích nổi chuyện gì đã xảy ra.
[…..]
Khi chiếc Huey tới nơi thì một cái Huey khác đã vớt được tay biệt kích trẻ đã gọi kêu cứu trên điện đài bằng rọ kiểu McGuire, một thứ giống như cái xích đu, thả từ trực thăng xuống xuyên qua tán rừng. […]

Tối hôm đó Zabitosky được nghe một câu chuyện đầu huyền khí. Tay chuyến viên bậc bốn trẻ măng, Glenn, thoát về chỉ với mỗi bộ đồ mặc trên người trần tình rằng đám Bắc Việt đã lột sạch những thứ khác. Vẫn còn run lẩy bẩy, nó kể lại quân Bắc Việt đã lệnh cho nó phải gọi cứu hộ qua điện đài ra sao, rồi sau đó đặt nó vào rọ McGuire như thế nào.
Nếu thật như vậy, sao bọn nó không bắn hạ chiếc Huey, một việc mà lúc đó thật là dễ như trò trẻ con. Bởi vị họ muốn gã được vớt về, Glenn nói, để gã có thể kể lại chuyện gì đã xảy ra với Miguez (1)

[ (1): Miguez là đội phó đội thám báo của Glenn]

Quân Bắc Việt đánh úp họ sáng hôm đó, hắn kể. Họ bị quây nhanh đến mức không một ai kịp bắn phát nào, có mỗi đội trưởng Pilton là cố chạy thoát, còn nguyên đội bị bắt sống.
Một tay sĩ quan Bắc Việt biết nói tiếng Anh bảo Glenn hãy mở mắt và xem cho kỹ vào, rồi rạch toang bụng của Paul Miguez, lòng ruột xổ đầy ra đất. Rồi tay sĩ quan lấy súng phun lửa từ một thằng quân của ông ta, thục đầu phun lửa vào bụng Miguez và đun chảy nội tạng khi anh ấy vẫn còn sống, theo nghĩa đen, ngay trước mắt tay chuyên viên bậc bốn.

Tay sĩ quan Bắc Việt bảo Glenn để về truyền đời lại cho đám đồng ngũ Mũ Nồi Xanh rằng đây là những gì sẽ chờ đợi chúng nó ở Lào.
 
đặc công phải như này nè
oánh giặc = lờ :))
 

Attachments

  • E050ABDA-46BD-4767-B695-C0DB6005AAC8.webp
    E050ABDA-46BD-4767-B695-C0DB6005AAC8.webp
    35.3 KB · Lượt xem: 28
Những cảnh như mày nói tao thấy chỉ có trong fjm , hoặc đọc trên truyện thôi ,còn ngoài đời thì,,,
Nó đ biết đặc công huấn luyện ra để làm gò đây là còn mặc thường phục chứ đã mặc áo lính làm nhiệm vụ thì chỉ có giết
 
Sao tao nghe ông anh mày chém vl vậy? Lính mà dám bắn cấp trên. Cậu tao cũng đi lính Campochia nè. Đi về còn xin được học lên thạc sĩ, sau này đi dạy đại học. Mấy lão lính già cùn, bolsheviks nhưng tư tưởng cứng vkl, nghiêm túc kỷ luật, kiềm chế rất giỏi chứ đâu phải thuộc dạng giang hồ thảo khấu muốn làm gì làm. Tao gặp phải 4-5 lão rồi
Ừ đúng, ông thầy xưa dạy đh t cũng là 1 trong 10 ông đc cử sang nga du học xây dựng, ông ấy tính hay nhưng cực kì kỉ luật, k nhận 1 đồng nào của sv, tiếc là ông mất hồi tháng 11 vừa rồi
 
Bon hàn này cũng biết đánh tay ah, tưởng tụi nó chuyên taekwondo chỉ dùng chân, lấy chân cầm dao đâm chém nhau chứ :smile:
Mấy thằng chim ngắn chúa chới dao đấy, bọn này đánh dao tởm vl, taekwondo bên nó như kiểu thể thao học đường thôi
 
SOG
Cuộc chiến bí mật của biệt kích Mỹ ở Việt Nam

“…Vào trung tuần tháng Bảy năm 1967, Hạ sĩ nhất Hary Brown cũng với năm biệt kích người Nùng đang trinh sát gần Quốc lộ 922 ở Lào, cách Huế khoảng 60 dặm về hướng Tây thì bị phục kích – không phải bởi đám linh Bắc Việt bắn ầm ĩ mà là bọn đặc công cứ như chui lên từ hư không. Một tay đặc công đánh văng khẩu CAR-15 khỏi Sullivan rồi bắn anh ấy chết tươi, lộn một vòng rồi bắn tiếp đội phó Brown xuyên qua vai, trong khi tay đặc công còn lại bắn chết Almendariz.
Brown với nửa đội trinh sát vỡ tóe ra và chạy trối chết; mãi rồi mới cố gửi được tin qua điện đài”

[đoạn này là mô tả lằng nhằng đoạn giải cứu đám biệt kích]

“…Cho dù cuộc giải cứu cũng quá kỳ diệu, những những gì xảy ra với Almendariz và Sullivan mới là chủ đề chiếm phần lớn đánh giá hậu chiến dịch. Họ không bị phục kích bởi đám lính Bắc Việt thông thường, cũng chẳng phải đám linh cựu dày dạn chiến trận, không hề. Quân phục kích được ngụy trang một cách tài tình, xuất kỳ bất ý từ hư không như đám ninja, thi triển võ công và thậm chí còn cố bắt sống một linh Mỹ. Vụ phục kích chắc chắn đã được lên kế hoạch một cách hoàn hảo và tiến hành rất thuần thục, hẳn là đã được tập dượt kỹ càng. Biệt kích Mỹ chưa từng đối đầu với binh chủng nào của Bắc Việt như vậy.”

[rồi đến một đoạn dài mô tả một vụ trinh sát tiếp theo, dò theo vết đặc công – đoạn sau đây là đoạn kết của vụ trinh sát đó]

Bắt đầu là từ lúc máy bay trinh sát tiền phương Covey báo về khi bay ngang qua Nam Lào, “chúng tôi bắt được giọng một ai đó đang gào thét trên điện đài”.
Một giọng trẻ măng van nài, “Làm ơn, làm ơn đến đón tao với”. Phi công trinh sát tiền phương cố làm cho anh ta binh tĩnh hơn, mãi mới hiểu ra rằng hắn có mỗi một mình, vì lạc khỏi đội, nhưng nhất định không thể giải thích nổi chuyện gì đã xảy ra.
[…..]
Khi chiếc Huey tới nơi thì một cái Huey khác đã vớt được tay biệt kích trẻ đã gọi kêu cứu trên điện đài bằng rọ kiểu McGuire, một thứ giống như cái xích đu, thả từ trực thăng xuống xuyên qua tán rừng. […]

Tối hôm đó Zabitosky được nghe một câu chuyện đầu huyền khí. Tay chuyến viên bậc bốn trẻ măng, Glenn, thoát về chỉ với mỗi bộ đồ mặc trên người trần tình rằng đám Bắc Việt đã lột sạch những thứ khác. Vẫn còn run lẩy bẩy, nó kể lại quân Bắc Việt đã lệnh cho nó phải gọi cứu hộ qua điện đài ra sao, rồi sau đó đặt nó vào rọ McGuire như thế nào.
Nếu thật như vậy, sao bọn nó không bắn hạ chiếc Huey, một việc mà lúc đó thật là dễ như trò trẻ con. Bởi vị họ muốn gã được vớt về, Glenn nói, để gã có thể kể lại chuyện gì đã xảy ra với Miguez (1)

[ (1): Miguez là đội phó đội thám báo của Glenn]

Quân Bắc Việt đánh úp họ sáng hôm đó, hắn kể. Họ bị quây nhanh đến mức không một ai kịp bắn phát nào, có mỗi đội trưởng Pilton là cố chạy thoát, còn nguyên đội bị bắt sống.
Một tay sĩ quan Bắc Việt biết nói tiếng Anh bảo Glenn hãy mở mắt và xem cho kỹ vào, rồi rạch toang bụng của Paul Miguez, lòng ruột xổ đầy ra đất. Rồi tay sĩ quan lấy súng phun lửa từ một thằng quân của ông ta, thục đầu phun lửa vào bụng Miguez và đun chảy nội tạng khi anh ấy vẫn còn sống, theo nghĩa đen, ngay trước mắt tay chuyên viên bậc bốn.

Tay sĩ quan Bắc Việt bảo Glenn để về truyền đời lại cho đám đồng ngũ Mũ Nồi Xanh rằng đây là những gì sẽ chờ đợi chúng nó ở Lào.
Hay đó mày! Sách này có tiếng Việt không
 
Chắc ý nó là cảm tử nghĩa là đặc công, còn đặc công đánh 4,5 người t ko tin lắm chứ chưa nói 9,10 người - toàn là phim ảnh thôi, lính seal cũng thế.
T thấy tụi nó toàn tác chiến theo team 3 người, tác chiến cá nhân thì giỏi lắm t thấy mỗi john wick.
đậy, địt mẹ mày tin chưa. người thực việc thực
 

Có thể bạn quan tâm

Top