Ví như một bụi lau hay một bụi cỏ lau, nếu không được cột chặt, không có chỗ nương tựa, thì chỉ đứng nhờ gió, nương gió mà tồn tại, bị gió cuốn lấy thì bị tha hồ đưa đẩy theo hướng gió, khi gió mạnh thổi đến thì bị cuốn đi bất cứ phương nào.
Như hai bó lau cùng đứng dựa vào nhau mà tồn tại. Cũng vậy, do vô minh làm duyên nên có hành …sống với tâm tán loạn, thì khi sống với tâm tán loạn ấy, không một pháp lành nào có thể được viên mãn.
Cũng vậy, tâm của
@Olineasdf giờ đây cũng lui sụt, yếu đuối như lau sậy trước gió vậy. Cuộc đời nhiều biến cố ập đến như công việc, gia đình, sự nghiệp, tình cảm, các mối quan hệ xã hội .... thì bạn ấy sẽ không còn khả năng có thể điều phục được hành vi của mình, dễ nghĩ quẩn. Lúc còn trẻ, thường ko mấy ai cảm nhận được sự hiện diện của bố mẹ xung quanh mình, vì nó là điều hiển nhiên. Chỉ khi ngoài 30, ra đời đủ lâu, nếm trải đủ thế nào là người dưng nước lã, mới thấy kinh hãi về 1 ngày ko còn xa nữa, sáng thức dậy ko còn bố mẹ. Ko còn bánh mì treo sẵn đầu xe. Bữa tối ko sẵn có, sập át ko có ai sửa, bát tự rửa, quần áo tự giặt. Hết tiền ko có ai để xin. Mình ta với ngôi nhà trống, ko có hai người già nằm đó như đã từng mấy chục năm qua. Còn ai quan tâm đến ta nữa ko ? Anh, chị ? Vợ con, bạn bè ? Nhân sinh là phù du, nhưng bố mẹ là thực, khi bố mẹ ko còn, nó là siêu thực, là thăm thẳm.
Vũ trụ điên rồ, đạo lý nào, tôn giáo nào, đạo đức nào bắt ta phải chịu đựng chuyện này !