Live [Lời cuối] Thật lòng cảm ơn xamvn…

sẽ có thằng nói cút con mẹ mày đi, sao cũng được, tao nói lời cuối thôi.

diễn đàn này cũng gần giống reddit, tao nghĩ xammer cũng hay giả khùng giả điên nhưng thực tế cũng không loser đến vậy.

giờ tao cũng mệt mỏi với mọi chuyện thế thái nhân tình lắm rồi.

cái quốc gia này cũng có hạn sử dụng, thân xác này cũng có hạn sử dụng;

nhưng mà cứ loay hoay mãi ở cái ao tù (mà tụi mày cho là tự do) này thì cũng chẳng thay đổi được gì.

tao từng trách mọi thứ xung quanh, nhưng hôm nay tao trách bản thân tao;

dù sao trên cái diễn đàn này tao cũng có nhiều tiếng cười, xàm lồn nữa.


tao hy vọng có một ngày nào đó mình sẽ khá hơn là mình của hôm nay, và tao cũng muốn tạm biệt xamvn, tất cả tụi mày.


Salute, bande des nuls!

bye all, best wishes to yall.
chúc may mắn
 
chúc anh gặp nhiều may mắn trong cuộc sống và đừng bú loz gái Massage nữa nha
 
Có những tháng năm trôi chảy dần đi những mối quan hệ cũ, người quen - người lạ cũng chỉ là ranh giới nhạt nhoà.

Những người đã từng thề hẹn, yêu quý trọn đời, đã từng ôm lấy nhau nghẹn ngào trong giờ phút chia xa cũng mất tích trong biển người mênh mông.

Tình cảm không thắng được thời gian, không thắng được gánh nặng cuộc sống, không thắng được sức ép số phận. Người chúng ta gắn bó cũng chỉ là 1 thời. Cái mà chúng ta cần chỉ là cảm giác an toàn, có hay không có tình bạn, tình yêu cũng chẳng còn quan trọng.

Thật ra, đi đến độ tuổi nào đó, chúng ta chỉ còn mong ước ổn định, bình yên. Và đôi lúc, chúng ta cũng hoài niệm, cũng thương nhớ về cái thời mơ mộng ngày xưa, nhưng thực tế, chẳng còn đủ mạnh mẽ, chẳng còn đủ can đảm, và cũng chẳng còn đủ chút điên khùng để vứt bỏ hết thảy cho tình yêu. Cái gọi là hạnh phúc lâu bền chỉ là một đời yên ổn, lúc khó khăn có người đưa tay ra nắm lấy, lúc mệt mỏi có người để tựa vào, bình bình đạm đạm mà đi qua.

Năm tháng dài rộng…
Vậy là Ô lìn đã thôi không liếm Lồn gái mát xa nữa

Xạ thu xạ thu
 
Đó chỉ là sự kìm nén. Sự chịu đựng.
Không đạt được tới nhẫn nhục ba la mật

Nhẫn mà không thấy mình đang nhẫn.
Không có cái gọi là nhẫn
Cũng không có việc để nhẫn.
Nhẫn mà miệng không oán than. Thân không thấy khổ. Tâm không dồn nén.
Ấy mới gọi là nhẫn nhục cùng tột.

"Tu-Bồ-Đề! Môn Nhẫn- nhục Ba-la-mật, đức Như-Lai nói đó chẳng phải Nhẫn-nhục Ba-la-mật, mà tạm gọi là Nhẫn-nhục Ba-la-mật.

Bởi vì sao? Nầy Tu-Bồ-Đề! Như Ta thuở xưa, bị vua Ca-Lợi chặt đứt thân thể. Trong lúc đó, Ta không có tướng ngã, không có tướng nhân, không có tướng chúng-sanh, không có tướng thọ-giả.

Vì sao vậy? Vì thuở xưa, trong lúc thân phận bị chặt rời rã đó, nếu Ta còn có tướng ngã, tướng nhân, tướng chúng-sanh, tướng thọ-giả, thời lẽ ra Ta khởi lòng hờn-giận."
--- Kinh Kim Cang ---
@saigonvip @Trạch Văn Đoành @Kod112

Thấm thoát cũng đã 8-9 năm xàm của @Olineasdf.
Từ một cậu nhóc lần đầu gõ bàn phím trên xàm với cái thói than vãn thường thấy : "Buồn...cần ae tư vấn"

Rồi dần dà, @Olineasdf đi qua đủ những thăng trầm trên diễn đàn: từ tâm sự về lần yêu gái Book bàn, đến trip DMT giữa trưa, liếm lz gái mát xa .... như từng mảnh nhật ký không ai khác có thể chép lại được.

Thời gian trôi, cậu nhóc năm nào giờ đã viết nên những dòng cuối: "Thật lòng cảm ơn xamvn…"

Trong quá trình hoạt động cách mạng trên xàm đủ loại nhiệm vụ. lúc thì thợ dạy tái xuất, lúc thì không thể tồn tại ở chốn công sở, có khi khoe lương Vingroup, có khi chửi đổng, có khi nhập niết bàn. Một chuỗi dài những mảnh ghép vừa bi vừa hài, vừa cay đắng vừa thân thương.

Có lẽ, nick @Olineasdf với cậu ấy không chỉ là một nick diễn đàn, mà là cả một hành trình trưởng thành – từ vô tư bỡ ngỡ đến lúc thấm đẫm nhân sinh.
Có những tháng năm, trôi chảy dần đi hết thảy những mối quan hệ cũ. Nick xàm này sáng, nick khác bị ban, rốt cuộc cũng chỉ là một ranh giới nhạt nhoà. Những xammers từng thề hẹn yêu quý trọn đời, từng ôm nhau nghẹn ngào trong giờ phút chia xa… cuối cùng cũng mất hút giữa biển người mênh mông.

Tình cảm không thắng được thời gian, cũng chẳng chống nổi gánh nặng cơm áo và sức ép số phận. Xammers gắn bó rồi cũng chỉ là “một thời”. Cái @Olineasdf thật sự cần chỉ còn là cảm giác an toàn – có hay không có tình bạn, tình yêu, đôi khi cũng chẳng còn quá quan trọng.

Đến một độ tuổi nào đó, @Olineasdf chỉ còn mong cầu hai chữ “bình yên”. Thỉnh thoảng vẫn hoài niệm, vẫn thương nhớ cái thời simo lõ lướt xàm năm xưa. Nhưng thực tế đã mài mòn sự can đảm, lấy đi chút điên cuồng từng dám đánh đổi tất cả để ngồi lướt xàm 18/24. Hạnh phúc lâu bền, rốt cuộc, chỉ là một đời yên ổn: khi khó khăn có người đưa tay ra nắm lấy, khi mệt mỏi có một bờ vai để tựa vào, bình bình đạm đạm mà cùng nhau đi qua tháng năm dài rộng…

Và cũng như vậy, hành trình của @Olineasdf nơi xamvn cũng khép lại. Không ồn ào, không kèn trống, chỉ là một thread cuối cùng. Năm tháng làm simp lỏ, chạy content, chat chit với mấy xammers… rốt cuộc cũng gom lại thành một mảng ký ức tuyệt đẹp trong kiếp sống này của @Olineasdf .

Những ai từng đọc, từng chọc ghẹo, từng đôi co, chửi rủa, từng để lại một dấu chấm phẩy dưới topic của nó – tất cả giờ đã thành một phần tuổi trẻ @Olineasdf.

Một tuổi trẻ “xàm” vừa điên rồ, vừa đáng thương, nhưng cũng thật sự đáng nhớ....
 
@saigonvip @Trạch Văn Đoành @Kod112

Thấm thoát cũng đã 8-9 năm xàm của @Olineasdf.
Từ một cậu nhóc lần đầu gõ bàn phím trên xàm với cái thói than vãn thường thấy : "Buồn...cần ae tư vấn"

Rồi dần dà, @Olineasdf đi qua đủ những thăng trầm trên diễn đàn: từ tâm sự về lần yêu gái Book bàn, đến trip DMT giữa trưa, liếm lz gái mát xa .... như từng mảnh nhật ký không ai khác có thể chép lại được.

Thời gian trôi, cậu nhóc năm nào giờ đã viết nên những dòng cuối: "Thật lòng cảm ơn xamvn…"

Trong quá trình hoạt động cách mạng trên xàm đủ loại nhiệm vụ. lúc thì thợ dạy tái xuất, lúc thì không thể tồn tại ở chốn công sở, có khi khoe lương Vingroup, có khi chửi đổng, có khi nhập niết bàn. Một chuỗi dài những mảnh ghép vừa bi vừa hài, vừa cay đắng vừa thân thương.

Có lẽ, nick @Olineasdf với cậu ấy không chỉ là một nick diễn đàn, mà là cả một hành trình trưởng thành – từ vô tư bỡ ngỡ đến lúc thấm đẫm nhân sinh.
Có những tháng năm, trôi chảy dần đi hết thảy những mối quan hệ cũ. Nick xàm này sáng, nick khác bị ban, rốt cuộc cũng chỉ là một ranh giới nhạt nhoà. Những xammers từng thề hẹn yêu quý trọn đời, từng ôm nhau nghẹn ngào trong giờ phút chia xa… cuối cùng cũng mất hút giữa biển người mênh mông.

Tình cảm không thắng được thời gian, cũng chẳng chống nổi gánh nặng cơm áo và sức ép số phận. Xammers gắn bó rồi cũng chỉ là “một thời”. Cái @Olineasdf thật sự cần chỉ còn là cảm giác an toàn – có hay không có tình bạn, tình yêu, đôi khi cũng chẳng còn quá quan trọng.

Đến một độ tuổi nào đó, @Olineasdf chỉ còn mong cầu hai chữ “bình yên”. Thỉnh thoảng vẫn hoài niệm, vẫn thương nhớ cái thời simo lõ lướt xàm năm xưa. Nhưng thực tế đã mài mòn sự can đảm, lấy đi chút điên cuồng từng dám đánh đổi tất cả để ngồi lướt xàm 18/24. Hạnh phúc lâu bền, rốt cuộc, chỉ là một đời yên ổn: khi khó khăn có người đưa tay ra nắm lấy, khi mệt mỏi có một bờ vai để tựa vào, bình bình đạm đạm mà cùng nhau đi qua tháng năm dài rộng…

Và cũng như vậy, hành trình của @Olineasdf nơi xamvn cũng khép lại. Không ồn ào, không kèn trống, chỉ là một thread cuối cùng. Năm tháng làm simp lỏ, chạy content, chat chit với mấy xammers… rốt cuộc cũng gom lại thành một mảng ký ức tuyệt đẹp trong kiếp sống này của @Olineasdf .

Những ai từng đọc, từng chọc ghẹo, từng đôi co, chửi rủa, từng để lại một dấu chấm phẩy dưới topic của nó – tất cả giờ đã thành một phần tuổi trẻ @Olineasdf.

Một tuổi trẻ “xàm” vừa điên rồ, vừa đáng thương, nhưng cũng thật sự đáng nhớ....
Đụ má đọc những dòng văn này làm t sắp hóa thân thành ô lìn luôn rồi

mhfR0lWo.jpeg
 
Sao vậy bạn, thanh xuân của @Olineasdf đã thực sự trọn vẹn khi có đồng nghẹo @Hoanggiap512 xuất hiện trong đó ...
Nghẹo cũng có nghẹo this nghẹo that.

T từng khuyên ô lìn bỏ hút hít đi mà quyết tâm làm lại cuộc đời.
Thậm chỉ còn hướng dẫn nó chơi coin nếu nó muốn. Khuyên nó Cố gắng giữ job.

Nhưng rồi nó lại muốn nghỉ việc, mở xe bánh mì, làm culi văn phòng, rồi tiếp tục nghỉ việc, và lại tiếp tục chơi đồ trong tuyệt vọng.
 
sẽ có thằng nói cút con mẹ mày đi, sao cũng được, tao nói lời cuối thôi.

diễn đàn này cũng gần giống reddit, tao nghĩ xammer cũng hay giả khùng giả điên nhưng thực tế cũng không loser đến vậy.

giờ tao cũng mệt mỏi với mọi chuyện thế thái nhân tình lắm rồi.

cái quốc gia này cũng có hạn sử dụng, thân xác này cũng có hạn sử dụng;

nhưng mà cứ loay hoay mãi ở cái ao tù (mà tụi mày cho là tự do) này thì cũng chẳng thay đổi được gì.

tao từng trách mọi thứ xung quanh, nhưng hôm nay tao trách bản thân tao;

dù sao trên cái diễn đàn này tao cũng có nhiều tiếng cười, xàm lồn nữa.


tao hy vọng có một ngày nào đó mình sẽ khá hơn là mình của hôm nay, và tao cũng muốn tạm biệt xamvn, tất cả tụi mày.


Salute, bande des nuls!

bye all, best wishes to yall.
CzJl1xG.jpg
 
Nghẹo cũng có nghẹo this nghẹo that.

T từng khuyên ô lìn bỏ hút hít đi mà quyết tâm làm lại cuộc đời.
Thậm chỉ còn hướng dẫn nó chơi coin nếu nó muốn. Khuyên nó Cố gắng giữ job.

Nhưng rồi nó lại muốn nghỉ việc, mở xe bánh mì, làm culi văn phòng, rồi tiếp tục nghỉ việc, và lại tiếp tục chơi đồ trong tuyệt vọng.
Trong một đợt giáo huấn, nhà hiền triết @Kod112 đã từng nói :

"Có 1 thứ mà chúng ta phải mang gọi là "trách nhiệm:.
Mỗi người có mỗi hoàn cảnh. Có những thứ ngoài bản thân ra thì không ai hiểu được.
Nên lời khuyên đa số đều là vô nghĩa.

Cuối cùng, chỉ có chính mình mới biết phải gồng gánh ra sao. Người ngoài có thể nói buông bỏ, có thể khuyên can, nhưng họ không phải là người trả nợ, không phải là người chạy vạy, không phải là người chịu dằn vặt mất ngủ mỗi đêm. Trách nhiệm giống như một sợi xích vô hình, trói buộc ta bước đi dù đôi chân rã rời.

Nhiều khi, muốn khóc cũng không được; muốn gục cũng không xong. Chỉ có thể cắn răng mà sống, mà làm, mà chịu. Đó mới là thực tại của cái gọi là “người lớn”.
 
Trong một đợt giáo huấn, nhà hiền triết @Kod112 đã từng nói :

"Có 1 thứ mà chúng ta phải mang gọi là "trách nhiệm:.
Mỗi người có mỗi hoàn cảnh. Có những thứ ngoài bản thân ra thì không ai hiểu được.
Nên lời khuyên đa số đều là vô nghĩa.

Cuối cùng, chỉ có chính mình mới biết phải gồng gánh ra sao. Người ngoài có thể nói buông bỏ, có thể khuyên can, nhưng họ không phải là người trả nợ, không phải là người chạy vạy, không phải là người chịu dằn vặt mất ngủ mỗi đêm. Trách nhiệm giống như một sợi xích vô hình, trói buộc ta bước đi dù đôi chân rã rời.

Nhiều khi, muốn khóc cũng không được; muốn gục cũng không xong. Chỉ có thể cắn răng mà sống, mà làm, mà chịu. Đó mới là thực tại của cái gọi là “người lớn”.
Ok "người lớn", Đừng hút cần nữa. Bỏ đi mà làm "người trưởng thành" 🤣🤣🤣
 
Ok "người lớn", Đừng hút cần nữa. Bỏ đi mà làm "người trưởng thành" 🤣🤣🤣
Bỏ được năm rưỡi, 6h hút tiếp.

Thật ra, @Olineasdf là để quên đi thực tại đau đớn dày vò bạn ấy mỗi ngày. Một vòng lập bất tận mà chỉ có trạng thái Níp-bàn tịch tĩnh mới có thể cứu rỗi được.

Đối với @Olineasdf, trong khoảnh khắc làn khói cuộn tròn, đầu óc như trôi ra khỏi thân xác, mọi áp lực, mọi tiếng ồn ào của đời thường đều mờ nhòe đi. @Olineasdf tìm đến nó không phải để vui, mà để tạm thời trốn chạy.

Nhưng tỉnh dậy, khói tan, ảo giác qua đi, thì hiện thực vẫn trần trụi đó: công việc bấp bênh, tiền bạc thiếu trước hụt sau, trách nhiệm nặng nề như đè gãy lưng. Thế là lại hút, lại tìm cách chìm xuống. Nó giống như một chiếc phao cứu sinh mục nát, ôm chặt thì vẫn chìm, nhưng buông tay thì lại sợ chết đuối.

Cái đau nhất không phải là sự nghiện, mà là nhận ra mình cần nó để tạm sống sót qua từng ngày....
 
Bỏ được năm rưỡi, 6h hút tiếp.

Thật ra, @Olineasdf là để quên đi thực tại đau đớn dày vò bạn ấy mỗi ngày. Một vòng lập bất tận mà chỉ có trạng thái Níp-bàn tịch tĩnh mới có thể cứu rỗi được.

Đối với @Olineasdf, trong khoảnh khắc làn khói cuộn tròn, đầu óc như trôi ra khỏi thân xác, mọi áp lực, mọi tiếng ồn ào của đời thường đều mờ nhòe đi. @Olineasdf tìm đến nó không phải để vui, mà để tạm thời trốn chạy.

Nhưng tỉnh dậy, khói tan, ảo giác qua đi, thì hiện thực vẫn trần trụi đó: công việc bấp bênh, tiền bạc thiếu trước hụt sau, trách nhiệm nặng nề như đè gãy lưng. Thế là lại hút, lại tìm cách chìm xuống. Nó giống như một chiếc phao cứu sinh mục nát, ôm chặt thì vẫn chìm, nhưng buông tay thì lại sợ chết đuối.

Cái đau nhất không phải là sự nghiện, mà là nhận ra mình cần nó để tạm sống sót qua từng ngày....
Khi điếu thuốc cuối cùng cháy hết.
Cũng là lúc nick ô lìn tắt đèn

Adidas phật
Quán thọ khổ

WjafPbc.jpeg
 
Trong một đợt giáo huấn, nhà hiền triết @Kod112 đã từng nói :

"Có 1 thứ mà chúng ta phải mang gọi là "trách nhiệm:.
Mỗi người có mỗi hoàn cảnh. Có những thứ ngoài bản thân ra thì không ai hiểu được.
Nên lời khuyên đa số đều là vô nghĩa.

Cuối cùng, chỉ có chính mình mới biết phải gồng gánh ra sao. Người ngoài có thể nói buông bỏ, có thể khuyên can, nhưng họ không phải là người trả nợ, không phải là người chạy vạy, không phải là người chịu dằn vặt mất ngủ mỗi đêm. Trách nhiệm giống như một sợi xích vô hình, trói buộc ta bước đi dù đôi chân rã rời.

Nhiều khi, muốn khóc cũng không được; muốn gục cũng không xong. Chỉ có thể cắn răng mà sống, mà làm, mà chịu. Đó mới là thực tại của cái gọi là “người lớn”.
Chuẩn bị đi ngủ bị gật đầu gọi dậy :what:
Ok "người lớn", Đừng hút cần nữa. Bỏ đi mà làm "người trưởng thành" 🤣🤣🤣
Bỏ được 5-7 năm rồi :what:
 
Yêu cầu là phải giỏi tiếng anh, biết chơi đồ và bú lồn gái mát xa.
🤣🤣🤣
Thế là không có bản cập nhật sửa lỗi nào à?
Đó không phải lỗi. Đó là tính năng 🤣🤣
Này trước có ứng cử viên sáng giá @Dimitri. Nhưng xammer này hiện tại đã thương vong trong một cuộc đồ sát tại chiến trường Truyện trò linh ting

Sắp tới mình cũng sẽ bận rộn trong việc tìm người phù hợp để giao nick đây.

Z3C6sA.jpeg
 
Này trước có ứng cử viên sáng giá @Dimitri. Nhưng xammer này hiện tại đã thương vong trong một cuộc đồ sát tại chiến trường Truyện trò linh ting

Sắp tới mình cũng sẽ bận rộn trong việc tìm người phù hợp để giao nick đây.

Z3C6sA.jpeg
Sao không bán đấu giá.
Lấy tiền đưa ô lìn làm lại cuộc đời
 

Có thể bạn quan tâm

Top