x47vn
Địt mẹ đau lòng
Năm 1994, Hà Chí Vũ trong Trùng Khánh Sâm Lâm từng nói:
“Ngày nào cũng mua một lon dứa hết hạn vào ngày 1 tháng 5, xem như một phép thử với định mệnh. Nếu đến ngày 1 tháng 5 mà cô ấy vẫn chưa quay lại, tôi sẽ hiểu rằng chúng tôi thực sự đã kết thúc.”
Chàng cảnh sát trẻ—tóc bồng bềnh, đôi mắt vừa lạc lõng vừa kiên trì—đếm thời gian bằng nhôm và syrup. Mỗi lon dứa là một ngày nín thở. Mỗi con số “1/5” là một lời thề nhỏ nhoi gửi cho điều chưa chắc tồn tại. Kim Thành Vũ mới hai mốt, ánh nhìn vừa trong vừa hoang mang, như thể thế giới chưa kịp làm anh trầy xước. Và vì thế, trò chơi với hạn dùng nghe… hợp lý đến buồn cười.
Chúng ta đã quen dán nhãn cho mọi thứ. Sữa tươi “dùng trước”. Vé xem phim “giờ chiếu”. Pin điện thoại “% còn lại”. Tình yêu thì sao? Thường ta dán nhãn “mãi mãi”—một thứ nhãn mơ mộng, không hướng dẫn bảo quản, không số hotline khi gặp sự cố. Rồi đến hôn nhân, ta đưa nhãn mơ mộng đó vào một phong bì pháp lý, đóng triện, mong nó bền ngang… đồ hộp. Nhưng tình yêu là đồ tươi. Nó thở. Nó đổi mùi theo khí hậu, theo tâm trạng, theo những việc nhỏ kiểu rửa chén và khóa cửa. Không có nhãn nào chịu trách nhiệm giúp ta nếu quên mở nắp cho nó thở.
Tôi nghĩ đến phương án đời thường hơn: hôn nhân theo nhiệm kỳ—5 năm một lần. Không phải vì khinh suất, mà vì tôn trọng. Tôn trọng quyền… thay đổi của con người. Tôn trọng thực tế: hai người đi qua năm mùa mưa nắng là hai người khác hôm cưới, và họ xứng đáng có một buổi ngồi lại, đọc nhãn mới của nhau.
“5 năm” không phải bản án. Nó là một lịch bảo dưỡng. Đến hạn thì:
Yêu nói “mãi mãi”.
Đám cưới nói “mãi mãi”.
Ảnh cưới nói “mãi mãi”.
Còn cuộc sống thì thì thầm: “Hẹn gặp lại sau 5 năm để ký phụ lục.”
Tôi biết có người sẽ bảo vậy là lạnh. Nhưng thử nhìn từ hướng khác: thật nhân đạo khi cho nhau quyền được cập nhật, được… sai, được lớn lên. Một nhiệm kỳ kết thúc không đồng nghĩa với thảm họa; nó có thể là một cú thở dài tử tế: “Ta đã làm hết sức trong điều kiện cho phép.” Nếu còn thương, ký thêm 5 năm, với những điều khoản chuẩn xác hơn, như một phiên bản phần mềm bớt lỗi. Nếu không, trao trả tự do, như mở nắp một lon dứa đã qua hạn—đừng ép uống syrup đục.
Khi tôi nhớ lại anh cảnh sát trẻ và những lon dứa 1/5, tôi không thấy trò trẻ con nữa. Tôi thấy một nghi thức đẹp: đặt hạn để biết trân trọng. Khi có ngày kết thúc, từng ngày ở lại bỗng sáng hơn. Khi có khả năng rời đi, việc chọn ở lại mới có ý nghĩa.
Có thể chúng ta không cần đến tòa án để học chữ “mãi mãi”. Chúng ta chỉ cần một cái kệ bếp với vài lon dứa, một cây bút lông, và thói quen ghi ngày. Đến hạn—mở nắp, nếm lại, nói với nhau điều cần nói. Nếu còn ngon, ta tiếp tục. Nếu đã chua, đừng tự lừa dạ dày. Tình yêu là đồ tươi. Hôn nhân là cách ta bảo quản nó. Và “5 năm” chỉ là nhãn dán, để mỗi lần nhìn vào, ta nhớ mở nắp cho nó thở.
“Ngày nào cũng mua một lon dứa hết hạn vào ngày 1 tháng 5, xem như một phép thử với định mệnh. Nếu đến ngày 1 tháng 5 mà cô ấy vẫn chưa quay lại, tôi sẽ hiểu rằng chúng tôi thực sự đã kết thúc.”
Chàng cảnh sát trẻ—tóc bồng bềnh, đôi mắt vừa lạc lõng vừa kiên trì—đếm thời gian bằng nhôm và syrup. Mỗi lon dứa là một ngày nín thở. Mỗi con số “1/5” là một lời thề nhỏ nhoi gửi cho điều chưa chắc tồn tại. Kim Thành Vũ mới hai mốt, ánh nhìn vừa trong vừa hoang mang, như thể thế giới chưa kịp làm anh trầy xước. Và vì thế, trò chơi với hạn dùng nghe… hợp lý đến buồn cười.
Chúng ta đã quen dán nhãn cho mọi thứ. Sữa tươi “dùng trước”. Vé xem phim “giờ chiếu”. Pin điện thoại “% còn lại”. Tình yêu thì sao? Thường ta dán nhãn “mãi mãi”—một thứ nhãn mơ mộng, không hướng dẫn bảo quản, không số hotline khi gặp sự cố. Rồi đến hôn nhân, ta đưa nhãn mơ mộng đó vào một phong bì pháp lý, đóng triện, mong nó bền ngang… đồ hộp. Nhưng tình yêu là đồ tươi. Nó thở. Nó đổi mùi theo khí hậu, theo tâm trạng, theo những việc nhỏ kiểu rửa chén và khóa cửa. Không có nhãn nào chịu trách nhiệm giúp ta nếu quên mở nắp cho nó thở.
Tôi nghĩ đến phương án đời thường hơn: hôn nhân theo nhiệm kỳ—5 năm một lần. Không phải vì khinh suất, mà vì tôn trọng. Tôn trọng quyền… thay đổi của con người. Tôn trọng thực tế: hai người đi qua năm mùa mưa nắng là hai người khác hôm cưới, và họ xứng đáng có một buổi ngồi lại, đọc nhãn mới của nhau.
“5 năm” không phải bản án. Nó là một lịch bảo dưỡng. Đến hạn thì:
- Kiểm kê: thời gian cho nhau, tiền bạc minh bạch, việc nhà phân công, thân mật còn ấm không, bình yên còn nguyên không.
- Định giá lại: đi tiếp vì thương, hay vì sợ bỏ dở? ở lại vì còn muốn, hay vì chi phí chìm?
- Thương lượng: đổi vai, đổi KPI, đổi thói quen; hoặc nếu đã hết vòng đời, thanh lý đẹp—tài sản chia gọn, lòng tốt chia đều.
Yêu nói “mãi mãi”.
Đám cưới nói “mãi mãi”.
Ảnh cưới nói “mãi mãi”.
Còn cuộc sống thì thì thầm: “Hẹn gặp lại sau 5 năm để ký phụ lục.”
Tôi biết có người sẽ bảo vậy là lạnh. Nhưng thử nhìn từ hướng khác: thật nhân đạo khi cho nhau quyền được cập nhật, được… sai, được lớn lên. Một nhiệm kỳ kết thúc không đồng nghĩa với thảm họa; nó có thể là một cú thở dài tử tế: “Ta đã làm hết sức trong điều kiện cho phép.” Nếu còn thương, ký thêm 5 năm, với những điều khoản chuẩn xác hơn, như một phiên bản phần mềm bớt lỗi. Nếu không, trao trả tự do, như mở nắp một lon dứa đã qua hạn—đừng ép uống syrup đục.
Khi tôi nhớ lại anh cảnh sát trẻ và những lon dứa 1/5, tôi không thấy trò trẻ con nữa. Tôi thấy một nghi thức đẹp: đặt hạn để biết trân trọng. Khi có ngày kết thúc, từng ngày ở lại bỗng sáng hơn. Khi có khả năng rời đi, việc chọn ở lại mới có ý nghĩa.
Có thể chúng ta không cần đến tòa án để học chữ “mãi mãi”. Chúng ta chỉ cần một cái kệ bếp với vài lon dứa, một cây bút lông, và thói quen ghi ngày. Đến hạn—mở nắp, nếm lại, nói với nhau điều cần nói. Nếu còn ngon, ta tiếp tục. Nếu đã chua, đừng tự lừa dạ dày. Tình yêu là đồ tươi. Hôn nhân là cách ta bảo quản nó. Và “5 năm” chỉ là nhãn dán, để mỗi lần nhìn vào, ta nhớ mở nắp cho nó thở.