Lòng dạ máy móc

  • Tạo bởi Tạo bởi ntsu
  • Start date Start date

ntsu

Con Chym bản Đôn
Tử Cống ở Sở về Tấn qua miền Hán âm, thấy một ông già làm vườn đang đào hầm làm giếng ra sức quần quật mà thấy công việc làm rất chậm.
Tử Cống nói :
Hiện nay có món đồ dùng, một ngày thấm hàng trăm mảnh ruộng, dùng sức rất ít mà thấy công nhiều, cụ không muốn thế sao ?
Lão làm vườn ngẩng lên nhìn thầy mà rằng :
- Làm ra thế nào ?
- Đục gỗ làm ra máy, phía sau nặng, phía trước nhẹ ; múc nước như là vụng, nhưng mau lên như xối. Tên nó là cái gầu.
Lão làm vườn hầm hầm đổi nét mặt, cười nhạt mà rằng :
- Ta nghe thầy ta dạy thế này : 'Kẻ có đồ dùng máy móc, tất có việc làm máy móc. Kẻ có việc làm máy móc, tất có tấm lòng máy móc. Tấm lòng máy móc để trong bụng thì thuần, trắng không đủ. Thuần trắng không đủ thì thần tính bất định ; hễ thần tính bất định là hạng mà đạo không chở'. Ta không phải không biết, xấu hổ mà không làm đấy thôi !
 
Haizz..

Một hôm, Đức Phật cùng các đệ tử đi đến bên bờ con sông lớn, nước chảy cuồn cuộn. Bỗng thấy một đạo sĩ Du Già ngồi thiền dưới gốc cây cổ thụ ở mé sông, áo vải thô, dáng vẻ phong trần, mặt mày nghiêm nghị. Đức Phật hỏi: "Này đạo hữu, ông tu hành ở đây đã bao lâu, và đã chứng được những gì?"
Đạo sĩ ngẩng đầu, giọng đầy tự hào: "Ta đã khổ luyện bốn mươi năm nơi rừng sâu, ngày đêm không ngừng nghỉ, nay đạt được phép khinh thân vi diệu. Nhờ đó, ta có thể bước đi trên mặt nước, vượt sông này chẳng cần đến ghe thuyền!"

Nói đoạn, đạo sĩ đứng dậy, nhún mình một cái, rồi bay là là trên mặt sông, chân không chìm, chỉ gợn lên những vòng sóng nhỏ. Ông vượt qua sông, đáp xuống bờ bên kia, mỉm cười đắc ý.
Đức Phật mỉm cười, thong thả nói với Anan: " Để qua con sông này mà phải tốn bốn mươi năm khổ luyện, thật uổng công vô ích! Chỉ với một đồng tiền nhỏ, ta gọi người đưa đò, họ sẽ chở chúng ta qua sông dễ dàng, an toàn, đâu cần phép khinh thân làm chi?"
(Thiền truyện)
 

Có thể bạn quan tâm

Top