Cảnh báo lừa đảo‼️ Loser bế tắc trầm cảm

Ngồi xàm ngày nào cũng thấy: nào là lạm phát, nào là vỡ nợ, nào là đổi tiền, nào là xã hội sắp sập… Ờ thì nghe quen tai rồi, đọc riết thành như mấy bản nhạc bolero tua đi tua lại.

Trong khi đó, tao thì U40, thất nghiệp, gà trống nuôi con, ăn bám ông bà già. Sáng mở mắt ra đã thấy mình vô dụng, tối nhắm mắt lại thì vẫn vô dụng. Đúng nghĩa sống để chiếm chỗ, thở để tốn oxy.

Ngoài kia, bọn người ta vẫn vay ngân hàng đầu tư, kinh doanh, sản xuất. Tụi nó vẫn xây nhà, mua đất, chạy xe hơi, còn tao thì xây dần cái nghĩa địa tinh thần trong đầu. Nhìn tụi nó chăm chỉ mà tao ước xã hội này sập cho nhanh, để khỏi phải thấy cảnh bất công mỗi ngày.

Nhiều lúc tự hỏi, mình cố gắng để làm gì? Cố gắng để mai mốt vẫn thất nghiệp, vẫn gà trống, vẫn ăn bám, vẫn đọc xàm và vẫn chờ xã hội cháy cho đỡ cay à? Hay cố gắng để biến thành một thằng loser có học vấn cao hơn, nhưng vẫn loser?

Thôi thì chắc kiếp này chỉ để làm khán giả, ngồi trong rạp đời, nhìn màn hình chiếu cảnh sập tiệm. Biết đâu lúc đó tao lại thấy vui – ít nhất thì cuối cùng xã hội cũng theo kịp tốc độ mục rữa trong tao.

Thất nghiệp là thời gian để sửa lỗi cơ thể, để tập thể dục và học đạo lý. Nên ra ngoài kiếm bạn để người ta thấy tội nghiệp mà giang tay giúp đỡ. Ở nhà riết ngu người!
 
Ông bà già tao lo là vì tao phế vật chứ có phải ngon nghẻ gì đâu. U40 còn ăn bám thì nhục hơn chó gặm giẻ. Tao đủ nhục với gia đình họ hàng rồi, mạng xã hội tao deactivate sạch. Bạn bè thì chả ai biết tao sống hay chết, quan hệ gói gọn trong lòng bàn tay. Lên đây cũng chỉ để tự phơi mặt cho thêm nhục thôi.
Thế sao đéo đi làm xe ôm đi mày. Giờ xe cũng rẻ thúi mà. 15 triệu mày đã thành winner rồi.
 
mày tự ti thế, học lấy 1 kỹ năng mà kiếm sống, zombie văn phòng thì đến lúc nào nó cho nghỉ là chết hẳn. T cũng đi con xe số chục năm rồi đây, vẫn vui vẻ yêu đời như thường :))
Cái chính là chỗ quen biết, người ta im im cho tao làm thôi. Chứ bản thân thì chỉ thấy mình vô dụng. Lãnh lương hàng tháng mà ngại bỏ mẹ, trong lòng đéo cam tâm nên tâm lý lúc nào cũng nặng nề, u uất. Nhiều khi muốn nghỉ quách cho xong, chứ cái công việc đều đều, chẳng tạo ra mẹ gì, sống lay lắt còn tệ hơn chết hẳn.
 
Khổ cái Lồn, có nhà cửa và còn ôbz để ăn bám là mày trên vạn người rồi. Đi ra đường gặp mấy thằng grab chạy xuyên ngày chỉ để kiếm vài chục ngàn tiền bỏ vô mồm, có khi bị đâm chết nữa địt mẹ. Biết đủ là đủ, rên ăn lồn nhé :vozvn (19):
 
Tao ôm CV đi như tiếp thị đa cấp. U40 thất nghiệp, bộ dạng như tờ rơi biết đi: áo rách, xe cà tàng, mặt thì héo úa. Người ta chưa kịp đọc CV đã nghĩ trong bụng ‘thằng này xin việc hay xin cơm từ thiện đây?
Mày đang tự ti tự suy nghĩ là bản thân kém. Thử suy nghĩ tự tin lên biết đâu ng ta nghĩ là tổng tài giả trang ăn xin đi xin việc. Hoặc suy nghĩ thực tế chút, là đéo có gì xảy ra cả.
 
Thất nghiệp là thời gian để sửa lỗi cơ thể, để tập thể dục và học đạo lý. Nên ra ngoài kiếm bạn để người ta thấy tội nghiệp mà giang tay giúp đỡ. Ở nhà riết ngu người!
Trong đầu lúc nào cũng thấy mắc nợ, mà đéo làm ra được cái gì cho ra hồn. Cái cảm giác ấy nó còn khó chịu gấp trăm lần.
 
Đọc mấy dòng m viết và reply thì t thấy m sắp trưởng thành rồi đó, sắp thành chính quả rồi. Cố gắng suy nghĩ thêm 2-3 năm nữa, tự nhiên đùng cái sẽ có thứ khiến m giác ngộ thôi.
Cách đây mấy năm t cũng thế ý mà
 
Khổ cái lồn, có nhà cửa và còn ôbz để ăn bám là mày trên vạn người rồi. Đi ra đường gặp mấy thằng grab chạy xuyên ngày chỉ để kiếm vài chục ngàn tiền bỏ vô mồm, có khi bị đâm chết nữa địt mẹ. Biết đủ là đủ, rên ăn lồn nhé :vozvn (19):
Thì vấn đề là tao tự biết tao dính rối loạn lo âu, trầm cảm rồi. Đợt vừa rồi còn bị suy nhược thần kinh, cơn đau nửa đầu nó hành hạ cho cả tháng trời. Muốn thoát khỏi cảnh vật vờ ăn bám, cái công việc zombie với mấy mối quan hệ mệt mỏi xung quanh lắm, mà éo thoát nổi. Nên mới lên đây xàm riết chứ ngoài đời đéo còn biết nói chuyện với ai.
 
Mày đang tự ti tự suy nghĩ là bản thân kém. Thử suy nghĩ tự tin lên biết đâu ng ta nghĩ là tổng tài giả trang ăn xin đi xin việc. Hoặc suy nghĩ thực tế chút, là đéo có gì xảy ra cả.
Ờ, chắc cũng chả có cái đéo gì xảy ra đâu. Toàn do tao tự dựng phim trong đầu, tưởng sếp nghĩ này nọ. Nhưng mà ổng cứ im im, cái im lặng đó nó cứ như tát thẳng vào mặt tao vậy. Tao biết là do tao tự ti thôi, mà càng nghĩ lại càng thấy mình phế vật, chả ra cái thể thống mẹ gì.
 
T thấy m ko phải kiểu thất học, kém cỏi; vì kiểu hành văn khá có chiều sâu, trào phúng. Mà thôi t cũng đéo biết nữa, t đang cũng thấy mình như con zombie văn phòng
 
Đọc mấy dòng m viết và reply thì t thấy m sắp trưởng thành rồi đó, sắp thành chính quả rồi. Cố gắng suy nghĩ thêm 2-3 năm nữa, tự nhiên đùng cái sẽ có thứ khiến m giác ngộ thôi.
Cách đây mấy năm t cũng thế ý mà
Giờ tao chỉ muốn thoát khỏi cái công việc này, mà khổ nỗi lại dính chỗ người quen, nghỉ thì ngại. Công ty lèo tèo 3-4 người, ngày nào cũng lết mặt tới, ngồi từ sáng tới chiều vật vờ chẳng tạo ra giá trị gì. Vừa phí thời gian vừa thấy mình vô dụng, mà cứ bị kẹt, thoát không nổi. Người ta thì im thin thít, cũng chẳng nói gì, thành ra tao chẳng biết mình đứng ngang hay lệch. Trong đầu lúc nào cũng lo âu, rối rắm, nặng trĩu cả tâm trạng… Mà tao còn trẻ trung gì nữa đâu, tao ngại cái cảnh mắc nợ, ăn bám này. Ăn bám ông bà bô ruột thịt đã nhục lắm rồi. Mày sao, như nào để qua cái cảnh này?
 
T thấy m ko phải kiểu thất học, kém cỏi; vì kiểu hành văn khá có chiều sâu, trào phúng. Mà thôi t cũng đéo biết nữa, t đang cũng thấy mình như con zombie văn phòng
Zombie văn phòng thì éo sao, chứ zombie văn phòng chỗ người quen nó như kiểu mắc nợ nhân quả. Ngồi thì phí đời, nghỉ thì ngại, mỗi ngày tới công ty cảm giác như đi trả góp cái nhục.
 
Giờ tao chỉ muốn thoát khỏi cái công việc này, mà khổ nỗi lại dính chỗ người quen, nghỉ thì ngại. Công ty lèo tèo 3-4 người, ngày nào cũng lết mặt tới, ngồi từ sáng tới chiều vật vờ chẳng tạo ra giá trị gì. Vừa phí thời gian vừa thấy mình vô dụng, mà cứ bị kẹt, thoát không nổi. Người ta thì im thin thít, cũng chẳng nói gì, thành ra tao chẳng biết mình đứng ngang hay lệch. Trong đầu lúc nào cũng lo âu, rối rắm, nặng trĩu cả tâm trạng… Mà tao còn trẻ trung gì nữa đâu, tao ngại cái cảnh mắc nợ, ăn bám này. Ăn bám ông bà bô ruột thịt đã nhục lắm rồi. Mày sao, như nào để qua cái cảnh này?
M không dám đối mặt thì mày mãi chỉ là thg loser thôi. Đến cái miếng cơm manh áo mày không lo đc, sợ này sợ nọ thì là đc cái đéo gì mà nói là đã cố gắng. Mày chỉ cố gắng phủ nhận thực tại chứ có làm cái đéo gì để thay đổi nó đâu. Việc thì đầy ra đấy. Bằng cấp chỉ là tờ giấy nếu mày ko có năng lực, dựa vào nó khác gì khoác áo giấy. Ra ngoài mà trải gió đi cho cứng người rồi khôn ra thì cơ hội sẽ tới nếu nắm bắt được, không thì cũng đủ trang trải cuộc sống
 
Hình như mày than lần thứ 2 thì phải, tập thể thao đi mày. Cứ như này m thành cậu Đạt đấy.:vozvn (21):
Tao thì đéo dám chết, phí mạng lắm. Nhưng sống kiểu này cũng khác gì chết đâu, chỉ là chưa chôn thôi. Mỗi ngày trôi qua như bị gặm nhấm dần, càng ngày càng thấy đời hoang tàn, đổ nát.
 
M không dám đối mặt thì mày mãi chỉ là thg loser thôi. Đến cái miếng cơm manh áo mày không lo đc, sợ này sợ nọ thì là đc cái đéo gì mà nói là đã cố gắng. Mày chỉ cố gắng phủ nhận thực tại chứ có làm cái đéo gì để thay đổi nó đâu. Việc thì đầy ra đấy. Bằng cấp chỉ là tờ giấy nếu mày ko có năng lực, dựa vào nó khác gì khoác áo giấy. Ra ngoài mà trải gió đi cho cứng người rồi khôn ra thì cơ hội sẽ tới nếu nắm bắt được, không thì cũng đủ trang trải cuộc sống
Thật ra tao chỉ muốn nghỉ cho khỏi vật vờ ở đây nữa. Ngại thật, sợ người ta nghĩ tao chê lương, đứng núi này trông núi nọ, không cố gắng hết mình… Nhưng ở lại cũng chẳng khá hơn, ngày nào cũng như zombie, đầu óc nặng trĩu. Cảm ơn mày nhắc nhở, tao thấy mình cần phải cứng rắn hơn, dẹp bớt sợ hãi, để chuẩn bị ra quyết định dứt khoát thôi.
 
Văn thằng Lồn này viết cũng nhễ nhại đấy, chứng tỏ là đầu óc ko tệ, cũng là thằng có tâm hồn. Đéo hiểu sao lại lâm vào cảnh này. Mà tao cũng đéo ngạc nhiên, đời tao cũng gặp ko ít thằng từ có tài đến rất nhiều tài, vẫn làm bảo vệ, bán trà đá sửa quạt điện. Bình thường.
 

Có thể bạn quan tâm

Top