Cảnh báo lừa đảo‼️ Loser bế tắc trầm cảm

Ờ, chắc cũng chả có cái đéo gì xảy ra đâu. Toàn do tao tự dựng phim trong đầu, tưởng sếp nghĩ này nọ. Nhưng mà ổng cứ im im, cái im lặng đó nó cứ như tát thẳng vào mặt tao vậy. Tao biết là do tao tự ti thôi, mà càng nghĩ lại càng thấy mình phế vật, chả ra cái thể thống mẹ gì.
Nếu mày bị rối loạn lo âu thì chủ yếu do sức khoẻ yếu dẫn đến mệt mỏi tâm trí, có những rối loạn trong suy nghĩ. Biện pháp t áp dụng thấy hiệu quả nhất là rèn luyện sức khoẻ tạo nền tảng cho một tâm trí khoẻ mạnh, tỉnh táo từ đó xây dựng lại hệ thống suy nghĩ mạch lạc, vững chắc. Một khi nền tảng tâm trí mày khoẻ và ổn định mày sẽ nhận ra những lo âu kia có thể vượt qua.
 
Vậy vấn để của m là gì là không chịu đi làm hả, chứ sức con trai mà nghe gì tuyệt vọng thế
 
t không làm gì cả. Quan điểm của t: Nếu không làm gì ra hồn tốt nhất là ko làm gì. Vì càng làm thì càng nợ, quan trọng là đang thất thời thì nên ngồi im.
Bất động sản nó nằm im cũng có giá trị của nó, nhưng giá trị của nó tăng là do giá trị xung quanh nó tăng (Điện đường, trường, trạm,...) Con người nó cũng thế thôi, khi m không biết làm gì ngoài xã hội thì m nên tận thiện với con người và gia đình m, chăm lo con cái, chăm lo bố mẹ và tự ngồi nhà mà quán chiếu nhìn lại bản thân.
Tất nhiên, để làm được việc đó vẫn cần tiền, nên hãy kiếm 2 công việc cùng lúc để làm và tập trung vào nó. Ví như t lúc đó t đi chạy grab (trong lúc t chạy grab chính là lúc t tịnh tâm nhất, vì lúc đấy chỉ quan tâm tới đường xá, xe cộ chứ chả quan tâm mẹ ai). Nếu công việc m đang làm lương thấp hoặc chậm lương thì bỏ tìm việc khác.
Khi nào tâm m hướng về gia đình lúc đó mới có tiền được, chứ tâm cứ hướng ra ngoài, nhìn xã hội hào nhoáng kia thì chỉ có đem tiền đi thôi.

Nói thêm chút, khoảng thời gian đó t chỉ ngồi im, nghe, nhìn và ngẫm xem những người xung quanh t: Nhà lầu, xe hơi, tiền tỷ giờ thế nào. m cứ nhìn đi, những thằng hào nhoáng nhất, đăng fb tiền tỷ, xe hơi, nhà lầu đều là mấy thằng rẻ rách sau 2-3 năm thôi.
Nên t mới nói thêm 2-3 năm nữa là m thành công trong suy nghĩ rồi, lúc đó mới đủ chín để kiếm tiền được.
Cảm ơn mày đã dành thời gian chia sẻ. T bây giờ cũng chỉ muốn nằm thẳng, quanh quẩn ở nhà chăm con. chẳng muốn bon che hơn thua làm cái mẹ gì. Mà còn tiền ăn , tiền học, tiền điện, tiền nước... nên vẫn phải cố lết ra ngoài rồi đeo cái mặt nạ nhưng trong lòng thì nặng trĩu ra
 
Giờ tao chỉ muốn thoát khỏi cái công việc này, mà khổ nỗi lại dính chỗ người quen, nghỉ thì ngại. Công ty lèo tèo 3-4 người, ngày nào cũng lết mặt tới, ngồi từ sáng tới chiều vật vờ chẳng tạo ra giá trị gì. Vừa phí thời gian vừa thấy mình vô dụng, mà cứ bị kẹt, thoát không nổi. Người ta thì im thin thít, cũng chẳng nói gì, thành ra tao chẳng biết mình đứng ngang hay lệch. Trong đầu lúc nào cũng lo âu, rối rắm, nặng trĩu cả tâm trạng… Mà tao còn trẻ trung gì nữa đâu, tao ngại cái cảnh mắc nợ, ăn bám này. Ăn bám ông bà bô ruột thịt đã nhục lắm rồi. Mày sao, như nào để qua cái cảnh này?
Mình mày vật vờ đâu, 3 4 thằng kia cũng thế mà
 
Tml này bi quan vậy.
M biết hút cần k.
Đi kiếm đồ chơi vô cho vui vẻ lên.
Đm đói có đồ ăn, đêm có chỗ ngủ mà sao nghe khổ dữ vậy. 🤣🤣🤣

Adidas phật
Quán thọ khổ
cái lồng què nè chời ơi chời, nó khổ như chó đéo có tiền mua sữa cho con mày còn bày nó hút cần tốn kém nữa, có lòng thì cho nó mấy gram đi, nếu dó dư thì thơm thảo cho tao ít gram nữa, moá, thèm bữa giờ :vozvn (1): :vozvn (1): :vozvn (1):
 
Nghỉ lễ được vài ngày giờ lại quay lại văn phòng ngồi lướt xàm. F5 liên tục mà chẳng có mẹ gì coi...
Mấy thằng seeder chắc còn đang nằm vật ở quê chưa bò lên thành phố.
Trong khi tao ngồi văn phòng như thằng ngu, gõ phím giả vờ bận mà thực ra chờ thread mới.

Thôi ae vô chém đê, kể xem lễ vừa rồi thằng nào đi đâu, ăn nhậu gái gú gì, hay lại ôm lon bò húc nằm gõ comment như tao.
Có cái meme nào hài thì share cho đỡ buồn cặc.
Đéo lẽ F5 hoài chỉ thấy mấy thớt chính trị vs 3 que cãi nhau :))
 
Tao thì zombie văn phòng thôi, sáng lướt xàm chiều về. Làm nhờ quen biết, vô dụng như bảo vệ giữ chỗ. Người ta không nói gì, mà tự tao thấy nhục. Sống kiểu loser, rối loạn lo âu, lúc nào cũng nặng nề như đi đưa đám.
Buông bỏ đi tml, cố gắng hoàn thành kiếp sống chờ ngày đóng hòm, nghĩ gì cho lắm
 
Ngồi xàm ngày nào cũng thấy: nào là lạm phát, nào là vỡ nợ, nào là đổi tiền, nào là xã hội sắp sập… Ờ thì nghe quen tai rồi, đọc riết thành như mấy bản nhạc bolero tua đi tua lại.

Trong khi đó, tao thì U40, thất nghiệp, gà trống nuôi con, ăn bám ông bà già. Sáng mở mắt ra đã thấy mình vô dụng, tối nhắm mắt lại thì vẫn vô dụng. Đúng nghĩa sống để chiếm chỗ, thở để tốn oxy.

Ngoài kia, bọn người ta vẫn vay ngân hàng đầu tư, kinh doanh, sản xuất. Tụi nó vẫn xây nhà, mua đất, chạy xe hơi, còn tao thì xây dần cái nghĩa địa tinh thần trong đầu. Nhìn tụi nó chăm chỉ mà tao ước xã hội này sập cho nhanh, để khỏi phải thấy cảnh bất công mỗi ngày.

Nhiều lúc tự hỏi, mình cố gắng để làm gì? Cố gắng để mai mốt vẫn thất nghiệp, vẫn gà trống, vẫn ăn bám, vẫn đọc xàm và vẫn chờ xã hội cháy cho đỡ cay à? Hay cố gắng để biến thành một thằng loser có học vấn cao hơn, nhưng vẫn loser?

Thôi thì chắc kiếp này chỉ để làm khán giả, ngồi trong rạp đời, nhìn màn hình chiếu cảnh sập tiệm. Biết đâu lúc đó tao lại thấy vui – ít nhất thì cuối cùng xã hội cũng theo kịp tốc độ mục rữa trong tao.
Vkl, đúng nghĩa ba mẹ mày nuôi mày chỉ để lấy phân
 
Vkl, đúng nghĩa ba mẹ mày nuôi mày chỉ để lấy phân
Ngày nào cũng vậy, tao mở mắt ra thấy mình là gánh nặng. Ăn cơm ông bà già, xài điện nhà ông bà già, con thì cũng nhờ ông bà phụ. Nhiều lúc nhìn thằng nhỏ cười vô tư mà tao nghẹn, vì biết nó đâu hiểu bố nó chỉ là một thằng thất bại.

U40, không nghề nghiệp ổn định, không tài sản, không danh phận. Bạn bè cùng trang lứa tụi nó có nhà, có xe, có công việc đàng hoàng. Tao thì chỉ có cái xe máy tuổi đời còn lớn hơn tuổi thằng con, mấy đồng bạc lẻ mua sữa rồi về lại cái nhà cũ kỹ, nép vào sau lưng cha mẹ.

Nhiều đêm tao nằm nghĩ: ‘Sống vậy để làm gì?’. Nhưng rồi nhìn thấy con ngủ cạnh, tao lại không dám nghĩ xa. Tao đâu còn quyền tự chọn. Tao phải kéo cái thân vô dụng này qua ngày, chỉ để đứa nhỏ có cơm ăn, có chỗ học.

Có lúc tao thấy mình đúng như mày nói – sống để thải phân, sống để tiêu hao tài nguyên. Nhưng số phận nó trói tao lại rồi. Tao chỉ biết gồng mà tồn tại thôi, chứ hy vọng với tương lai thì tao chẳng còn dám mơ nữa.
 
tao bảo rồi. mày nên chuyển nghề sang làm dư luận viên - vừa chuyên vừa hồng.
tranh cãi suốt ngày, cuối cùng thì nhân dân 3 miền VN vẫn phải biết ơn Đảng & Nhà nước.
mỗi năm được xem duyệt binh 2 lần, vậy là tự do hạnh phúc rồi. còn muốn gì nữa ?
 
Ngày nào cũng vậy, tao mở mắt ra thấy mình là gánh nặng. Ăn cơm ông bà già, xài điện nhà ông bà già, con thì cũng nhờ ông bà phụ. Nhiều lúc nhìn thằng nhỏ cười vô tư mà tao nghẹn, vì biết nó đâu hiểu bố nó chỉ là một thằng thất bại.

U40, không nghề nghiệp ổn định, không tài sản, không danh phận. Bạn bè cùng trang lứa tụi nó có nhà, có xe, có công việc đàng hoàng. Tao thì chỉ có cái xe máy tuổi đời còn lớn hơn tuổi thằng con, mấy đồng bạc lẻ mua sữa rồi về lại cái nhà cũ kỹ, nép vào sau lưng cha mẹ.

Nhiều đêm tao nằm nghĩ: ‘Sống vậy để làm gì?’. Nhưng rồi nhìn thấy con ngủ cạnh, tao lại không dám nghĩ xa. Tao đâu còn quyền tự chọn. Tao phải kéo cái thân vô dụng này qua ngày, chỉ để đứa nhỏ có cơm ăn, có chỗ học.

Có lúc tao thấy mình đúng như mày nói – sống để thải phân, sống để tiêu hao tài nguyên. Nhưng số phận nó trói tao lại rồi. Tao chỉ biết gồng mà tồn tại thôi, chứ hy vọng với tương lai thì tao chẳng còn dám mơ nữa.



mày nên nghe các video về Phật giáo nhiều vào

Adidas Phật
Quán nằm thẳng
@Hoanggiap512
 
u40 vẫn chạy ship bình thường, mấy đứa ship thu nhập cũng 15 20 củ. Tự do. Thích làm làm, nghỉ nghỉ.
 
Ngồi xàm ngày nào cũng thấy: nào là lạm phát, nào là vỡ nợ, nào là đổi tiền, nào là xã hội sắp sập… Ờ thì nghe quen tai rồi, đọc riết thành như mấy bản nhạc bolero tua đi tua lại.

Trong khi đó, tao thì U40, thất nghiệp, gà trống nuôi con, ăn bám ông bà già. Sáng mở mắt ra đã thấy mình vô dụng, tối nhắm mắt lại thì vẫn vô dụng. Đúng nghĩa sống để chiếm chỗ, thở để tốn oxy.

Ngoài kia, bọn người ta vẫn vay ngân hàng đầu tư, kinh doanh, sản xuất. Tụi nó vẫn xây nhà, mua đất, chạy xe hơi, còn tao thì xây dần cái nghĩa địa tinh thần trong đầu. Nhìn tụi nó chăm chỉ mà tao ước xã hội này sập cho nhanh, để khỏi phải thấy cảnh bất công mỗi ngày.

Nhiều lúc tự hỏi, mình cố gắng để làm gì? Cố gắng để mai mốt vẫn thất nghiệp, vẫn gà trống, vẫn ăn bám, vẫn đọc xàm và vẫn chờ xã hội cháy cho đỡ cay à? Hay cố gắng để biến thành một thằng loser có học vấn cao hơn, nhưng vẫn loser?

Thôi thì chắc kiếp này chỉ để làm khán giả, ngồi trong rạp đời, nhìn màn hình chiếu cảnh sập tiệm. Biết đâu lúc đó tao lại thấy vui – ít nhất thì cuối cùng xã hội cũng theo kịp tốc độ mục rữa trong tao.
Qua thái làm với t
 
Ừ, 2 bố con tao ở chung. Ông bà nội phụ tao một phần, tao lo tiền sữa tiền học, ông bà thì lo bữa cơm bữa cháo. Mỗi người gánh một khúc, chứ đâu phải vứt hết cho ai nuôi.
có người chung tay là hơn nhiều công nhân dãy trọ rồi rên cc
 
Giờ tao chỉ muốn thoát khỏi cái công việc này, mà khổ nỗi lại dính chỗ người quen, nghỉ thì ngại. Công ty lèo tèo 3-4 người, ngày nào cũng lết mặt tới, ngồi từ sáng tới chiều vật vờ chẳng tạo ra giá trị gì. Vừa phí thời gian vừa thấy mình vô dụng, mà cứ bị kẹt, thoát không nổi. Người ta thì im thin thít, cũng chẳng nói gì, thành ra tao chẳng biết mình đứng ngang hay lệch. Trong đầu lúc nào cũng lo âu, rối rắm, nặng trĩu cả tâm trạng… Mà tao còn trẻ trung gì nữa đâu, tao ngại cái cảnh mắc nợ, ăn bám này. Ăn bám ông bà bô ruột thịt đã nhục lắm rồi. Mày sao, như nào để qua cái cảnh này?
nghỉ việc đi chạy shipper đi mày
 
Top