Tao thấy tư tưởng của Lão Tử xuất phát từ quan sát trời đất, tự nhiên và từ đó rút ra quy luật, rồi sau đó hướng hành xử của con người thuận theo quy luật đó. Rất nhiều thủ thuật quản trị, thao túng con người, đối nhân xử thế được thế hệ sau rút ra từ tư tưởng của Lão Tử. Nhận thức của chúng mày dù thấp hay cao đều có thể học được trong Đạo Đức Kinh phù hợp với trình độ của mình. Đó là cái hay của Đạo Đức Kinh.
Cái tao thích nhất trong tư tưởng của Lão tử đó chính là hình ảnh Lưỡng Nghi, nó bao trùm mọi mặt của đời sống, trong họa có phúc, trong phúc có họa. vật cực tất phản.
Tuy nhiên, mọi thứ trong Đạo Đức Kinh vẫn chủ yếu nằm ở thế giới ngoại lai, tư tưởng nó vẫn chỉ ở thế giới nhị nguyên, phân biệt TA - NGƯỜI, nó không giải quyết được vấn đề mẫu thuẫn xuất phát trong nội tâm mỗi con người. Với thế giới nhị nguyên chúng ta đang tàn phá thế giới, tàn phá môi trường sống của mình vì thằng nào cũng chỉ có tư tưởng tốt mình còn kệ mẹ những thứ khác. Cả cái nền văn minh ngày nay, khoa học tiến bộ mà loài người đang tự hào thực chất chỉ là ảo tưởng, chúng ta đang sống nhờ mọi nguồn tài nguyên hữu hạn từ lòng đất. Nói rộng ra là chúng ta đang tự ăn thịt mình để sống thôi.
Chỉ có đi vào thế giới bất nhị, nghĩa là không còn phân biệt mình ta, chúng ta mỗi thực thể riêng biệt thực ra chỉ là biểu hiện bề ngoài của một thể thống nhất. Chỉ khi coi mình là tất cả, tất cả là mình thì thế giới này mới có cơ hội tồn tại. Và khi đạt được và hành động theo tư tưởng đó thì có thể coi là an lạc, thành phật.