Live Lý do Lừa ko cho bầu cử như Mỹ

Nếu cho bầu cử kiểu mẽo, thằng kanye west có thắng đâu?
Phải có cái gì đó để thuyết phục ngta bầu
Và nếu sơn tùng hay bất cứ ai có khả năng mở ra một hướng phát triển tốt đẹp đều có quyền
Nói như thế này là đi ngược lại dân chủ
Thử nghĩ xem nếu tụi nó bảo mẹ mày là đàn bà đéo được bầu cử, mày là dân tộc thiểu số đéo có quyền bầu cử, vậy có đúng ko? Có đúng như tư tưởng Hồ Chí Minh ko, nên nhớ Hồ Chí Minh cũng từng là phụ bếp
Nếu so nghề nghệ sĩ là ko đc thì phụ bếp có được?
 
Việc này thậm chí đi ngược lại truyền thống của dân tộc, mày đang xét khả năng dựa trên gốc gác nghề nghiệp, ko phải là thi cử và năng lực thật sự
 
sao kể thiếu mất ngài Trăm đâu? Thằng Hề Zenlensky chặn đứng được Nga là kì tích đó, thằng Faker làm quả đẩy Ruler về năm 2023 cũng chỉ đáng liếm dép Zen đấy.
 
Hồ Chí Minh kế thừa chủ nghĩa Mác-Lênin nhưng đặt nó trong bối cảnh văn hóa và lịch sử Việt Nam, với trọng tâm là Độc lập Dân tộc gắn liền với Chủ nghĩa Xã hội.
Nhà nước của Dân, do Dân, vì Dân: Hồ Chí Minh nhấn mạnh người được bầu phải là đầy tớ trung thành của nhân dân. Người phải có:
Đức: Cần, Kiệm, Liêm, Chính, Chí công vô tư.
Tài: Có năng lực chuyên môn, đặc biệt là năng lực lãnh đạo chính trị và hiểu biết về nhân dân.
Vai trò của Đảng: Mọi hoạt động của nhà nước, bao gồm cả bầu cử, đều phải đặt dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng. Đảng là người lựa chọn, giới thiệu và đánh giá cán bộ.
Về trường hợp nghệ sĩ làm lãnh đạo:
Tư tưởng Hồ Chí Minh không loại trừ bất kỳ tầng lớp nào (công nhân, nông dân, trí thức, văn nghệ sĩ) miễn là họ thực sự ưu tú, tự nguyện phục vụ Tổ quốc, và được Đảng cũng như nhân dân tín nhiệm.
Tuy nhiên, một người lãnh đạo cấp cao phải có tầm nhìn chiến lược, khả năng quản lý nhà nước phức tạp, và kinh nghiệm chính trị sâu rộng, điều mà một người chỉ dựa vào sự nổi tiếng trong lĩnh vực giải trí (như Jack hay Sơn Tùng) thường không có ngay lập tức mà cần phải được rèn luyện.
\implies Việc một nghệ sĩ nổi tiếng trở thành lãnh đạo không phải là điều cấm kỵ về mặt tầng lớp, nhưng cơ chế bầu cử cạnh tranh dựa trên sự nổi tiếng và vốn của Mỹ lại mâu thuẫn với nguyên tắc lựa chọn cán bộ theo tiêu chuẩn Đức - Tài và sự lãnh đạo của Đảng theo Tư tưởng Hồ Chí Minh.
 
Bầu tử tự do đa đảng không phải vạn năng - nó có thể và cũng khá dễ mắc lỗi. Nhưng nó có cơ chế phản hồi, và cơ chế tự sửa lỗi - thứ mà ở đâu đó không có.
Thử nghĩ xem, bất kỳ ai, thế lực nào, tổ chức nào cũng luôn muốn tối đa hoá lợi ích của mình, nhóm mình, cái này rất bình thường và nó là bản năng con người - không đáng trách. Nên xung đột lợi ích giữa chính quyền và dân chúng là dĩ nhiên và không thể xoá bỏ dù ở thể chế nào.
Ví dụ như chuyện thuế má đang sôi sục đi, ở khía cạnh nhà nước, nếu là tao hay bất cứ thằng nào, tao cũng tin là luôn muốn setup làm sao để thu được nhiều thuế nhất có thể (tối ưu), nên việc tăng thuế luôn là ý định của tao. Nhưng nếu ở 1 thể chế có phản hồi hiệu quả, tao sẽ gặp cực kỳ nhiều rào cản, từ trực tiếp những người tao chuẩn bị đánh thuế - dân, đại diện bởi hạ viện, và từ những đối thủ đang muốn hạ bệ tao - thượng viện.
À thế thì tao vừa lên chức tao sẽ mua chuộc những thằng hạ nghị sĩ đã để nó ko phản đối tao. Nhưng ohshietman, khoá của nó lại chéo cánh với khoá của tao, tức là 2 năm là nó bầu lại cmnr, và tao chưa kịp mua chuộc hoặc vừa mua chuộc được, vừa ra chính sách có lợi cho tao mà hại cho dân, thì dân nó ngứa mắt nó bầu cmn thằng khác rồi. Nên thằng hạ nghị sĩ nào muốn luôn có tiếng nói, thì phải đại diện thực sự cho quyền lợi, và chịu trách nhiệm với lá phiếu bầu của những người bầu cho mình, tức là dân.
Tóm lại, không phải việc bầu cử "như Mỹ" là tốt hay "không như Mỹ" là xấu, mà cần 1 cơ chế phản hồi hiệu quả, 1 quốc hội mạnh và độc lập. Sở hữu những nghị viên thực sự đại diện cho dân và chịu trách nhiệm với lá phiếu bầu của dân. Dân có khả năng phạt nhà cầm quyền ngay nhiệm kỳ sau, còn nghị sĩ phải trả giá bằng ghế nếu phản dân. Không có hai điều này thì mọi mô hình dân chủ chỉ là hình thức.
 
Nói dồi, muốn bầu cử như Mỹ, thì quân đội phải bá nhất thế giới, không thằng nào dám đụng, cũng không thằng nào trong nước dám trụng.
Chứ quân đội yếu, dễ nội chiến, nước ngoài nhảy vào can thiệp, cuộc sống đói khổ ngay.
Kỳ bầu cử vừa rồi, gần 50 triệu cử tri Mỹ bất mãn vì ứng viên của mình rớt đài. Đấy chẳng phải chia rẽ hay sao?

piep-3powTEfL17463301788161746330178816.jpeg
 

Có thể bạn quan tâm

Top