Mạnh mẽ hay yếu đuối

Nn8928680

Trai thôn
Tao sinh ra từ nhỏ bố mẹ đã k hạnh phúc. Tất cả vì 1 chữ tiền. Bố t k lo làm ăn chơi bời nhiều, gây dựng bn cũng phá hết. Năm 2000 mở xưởng nung nấu kim loại và bom mìn. Kiếm được bn tiêu hoang phí hết, trước đấy 1995 có kéo nhau vào tây nguyên mở trang trại trồng để buôn và sinh ra tao. 2004 vào nam lập nghiệp kéo theo 2 chị em tao. Làm ăn bao nhiêu cũng phá sạch.
T nhớ mãi những lần mẹ t giữa 2 h đêm kéo t đi tìm bố t. Rồi những lần hai người cãi nhau, thậm chí xô xát và t ngồi khóc. Lúc đấy t ms học lớp 2. Trí nhớ của t thì khá tốt, t nhớ được những gì lúc t 4 tuổi cơ nên giờ nó vẫn in vào đầu. Sau đấy t về bắc ở vs bà ngoại. Mẹ t vẫn kiếm được đều đều nên gửi cho 2 chị e t k thiếu thứ gì. Rồi năm 2007 mẹ t mất ở nam do tai nạn. Tao vẫn nhớ cái đám ma ấy người tiễn mẹ t đông vl. Họ đều thương xót cho 2 đứa trẻ mồ côi mẹ, tương lai kb ntn. Và từ lúc đấy, t mới biết vất vả là ntn, biết đắng cay là ntn. Bà t cũng vì vất vả nên mắng chửi tao suốt ngày. Dần vs bản tính rất nhạy cảm t thu mình lại, im lặng trước tất cả những lời mắng chửi. Khóc 1 mình, nhịn ăn, muốn bỏ đi bụi. Nhưng tất cả suy nghĩ ấy vẫn chỉ trong đầu. Suốt những năm tháng ấy, t vẫn học rất giỏi. Cấp 2 t bắt đầu nổi loạn, đánh nhau, cãi cô, bị đuổi ra khỏi lớp, nhưng hết thảy k ai biết gì. Bố tao chưa 1 lần đi họp phụ huynh cho chị em tao. Tao còn bị cả lớp tẩy chay vì sống lập dị, vì bố tao. Tao bắt đầu nhận ra sự khó khăn trong việc hoà nhập môi trường loài người. T như cảm giác mình tồn tại song song vs nó. Lên cấp 3 t ổn định lại, bắt đầu suy nghĩ định hướng, dù cuộc sống vẫn như thế. Học thì vẫn vậy.
Rồi vào đh, tham gia 1 vài cuộc thi. K hề yêu đương gì cả, kb nắm tay ai. Bác tao quản rất chặt nên hầu như cs chỉ xoay quanh ăn học r về. Bác cũng rất chú ý tới t, dẫn tao đi liên tục các cuộc ăn uống gặp gỡ vs những người quen của bác để có thể học hỏi. Về nhà bác t ntn t xin phép k kể sâu thêm. Ra trường t quyết định tự lập, 1 mình kiếm tiền tự ra ngoài sống, nhớ mãi cái cảnh lang thang đi tìm nhà trọ 1 mình giữa trưa nắng, cầm đúng 2 tr trong tay. Rồi nằm 1 mình trong phòng trọ t quyết tâm t phải khá lên bằng mọi cách.
Sau bn lần đi làm vấp ngã, thậm chí bị đuổi việc, t đã có 1 chỗ đứng nho nhỏ. Nhưng chuyện tc của t k được suôn sẻ. T luôn tìm kiếm khoả lấp sự cô đơn bằng mọi cách. Lúc nào cũng giữ suy nghĩ cho riêng mình. Giờ cs của t là em tao, t cũng chỉ còn mỗi nó để làm điểm tựa. Chuyện gia đình chồng con, t k dám nghĩ đến.
 
Vậy mọi thứ mày làm từ khoe vú khoe mông cho tới login xàm này chỉ để khoả lấp cô đơn ? Sao mày không thử đối mặt với nó một lần, đóng cửa ở nhà 1 ngày vứt hết thiết bị điện tử là 1 ví dụ :) đi ăn, xem phim, cf, quẩy 1 mình. Có cái đếch gì đâu nhỉ ? Cơ bản là mày ở 1 mình không được, nôm na là tinh thần vẫn còn lệ thuộc ngkhac đấy
Ps: Tao đồng cảm với cs không có mẹ của m. Hồi nhỏ tao theo ba tao đưa mẹ tao đi học ngoài huế là nước mắt cứ trào ra, nhìn tàu chạy đến khuất bóng mới thôi, về nhà còn khóc liền mấy ngày mới dứt. Cho nên m mạnh mẽ đấy :) Cố lên
 
Sửa lần cuối:
Sống qua được nỗi buồn mất mẹ thì là mạnh mẽ rồi em gái. Không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ hay gồng lên làm gì. "Don't try!"
 
Tao sinh ra từ nhỏ bố mẹ đã k hạnh phúc. Tất cả vì 1 chữ tiền. Bố t k lo làm ăn chơi bời nhiều, gây dựng bn cũng phá hết. Năm 2000 mở xưởng nung nấu kim loại và bom mìn. Kiếm được bn tiêu hoang phí hết, trước đấy 1995 có kéo nhau vào tây nguyên mở trang trại trồng để buôn và sinh ra tao. 2004 vào nam lập nghiệp kéo theo 2 chị em tao. Làm ăn bao nhiêu cũng phá sạch.
T nhớ mãi những lần mẹ t giữa 2 h đêm kéo t đi tìm bố t. Rồi những lần hai người cãi nhau, thậm chí xô xát và t ngồi khóc. Lúc đấy t ms học lớp 2. Trí nhớ của t thì khá tốt, t nhớ được những gì lúc t 4 tuổi cơ nên giờ nó vẫn in vào đầu. Sau đấy t về bắc ở vs bà ngoại. Mẹ t vẫn kiếm được đều đều nên gửi cho 2 chị e t k thiếu thứ gì. Rồi năm 2007 mẹ t mất ở nam do tai nạn. Tao vẫn nhớ cái đám ma ấy người tiễn mẹ t đông vl. Họ đều thương xót cho 2 đứa trẻ mồ côi mẹ, tương lai kb ntn. Và từ lúc đấy, t mới biết vất vả là ntn, biết đắng cay là ntn. Bà t cũng vì vất vả nên mắng chửi tao suốt ngày. Dần vs bản tính rất nhạy cảm t thu mình lại, im lặng trước tất cả những lời mắng chửi. Khóc 1 mình, nhịn ăn, muốn bỏ đi bụi. Nhưng tất cả suy nghĩ ấy vẫn chỉ trong đầu. Suốt những năm tháng ấy, t vẫn học rất giỏi. Cấp 2 t bắt đầu nổi loạn, đánh nhau, cãi cô, bị đuổi ra khỏi lớp, nhưng hết thảy k ai biết gì. Bố tao chưa 1 lần đi họp phụ huynh cho chị em tao. Tao còn bị cả lớp tẩy chay vì sống lập dị, vì bố tao. Tao bắt đầu nhận ra sự khó khăn trong việc hoà nhập môi trường loài người. T như cảm giác mình tồn tại song song vs nó. Lên cấp 3 t ổn định lại, bắt đầu suy nghĩ định hướng, dù cuộc sống vẫn như thế. Học thì vẫn vậy.
Rồi vào đh, tham gia 1 vài cuộc thi. K hề yêu đương gì cả, kb nắm tay ai. Bác tao quản rất chặt nên hầu như cs chỉ xoay quanh ăn học r về. Bác cũng rất chú ý tới t, dẫn tao đi liên tục các cuộc ăn uống gặp gỡ vs những người quen của bác để có thể học hỏi. Về nhà bác t ntn t xin phép k kể sâu thêm. Ra trường t quyết định tự lập, 1 mình kiếm tiền tự ra ngoài sống, nhớ mãi cái cảnh lang thang đi tìm nhà trọ 1 mình giữa trưa nắng, cầm đúng 2 tr trong tay. Rồi nằm 1 mình trong phòng trọ t quyết tâm t phải khá lên bằng mọi cách.
Sau bn lần đi làm vấp ngã, thậm chí bị đuổi việc, t đã có 1 chỗ đứng nho nhỏ. Nhưng chuyện tc của t k được suôn sẻ. T luôn tìm kiếm khoả lấp sự cô đơn bằng mọi cách. Lúc nào cũng giữ suy nghĩ cho riêng mình. Giờ cs của t là em tao, t cũng chỉ còn mỗi nó để làm điểm tựa. Chuyện gia đình chồng con, t k dám nghĩ đến.
Sad story cơ mà t thấy m tù vl nên kiếm thằng ghệ cho đời nó bớt khổ :))
 
Vậy mọi thứ mày làm từ khoe vú khoe mông cho tới login xàm này chỉ để khoả lấp cô đơn ? Sao mày không thử đối mặt với nó một lần, đóng cửa ở nhà 1 ngày vứt hết thiết bị điện tử là 1 ví dụ :) đi ăn, xem phim, cf, quẩy 1 mình. Có cái đếch gì đâu nhỉ ? Cơ bản là mày ở 1 mình không được, nôm na là tinh thần vẫn còn lệ thuộc ngkhac đấy
Ps: Tao đồng cảm với cs không có mẹ của m. Hồi nhỏ tao theo ba tao đưa mẹ tao đi học ngoài huế là nước mắt cứ trào ra, nhìn tàu chạy đến khuất bóng mới thôi, về nhà còn khóc liền mấy ngày mới dứt. Cho nên m mạnh mẽ đấy :) Cố lên
T k khoe vú khoe mông mày ơi haha. Ở ngoài giao tiếp xh t k hề tệ. Nhìn k khác gì người bt, thậm chí hoạt bát và nhanh nhạy. Nhưng bên trong t lúc nào t cũng muốn nổ tung ra, mọi thứ đấu tranh dữ dội. Có lần đang ngồi làm việc t rối loạn đến mức tim đập loạn lên, đổ mồ hôi quỵ xuống, đồng no của t phải sợ
 
T k khoe vú khoe mông mày ơi haha. Ở ngoài giao tiếp xh t k hề tệ. Nhìn k khác gì người bt, thậm chí hoạt bát và nhanh nhạy. Nhưng bên trong t lúc nào t cũng muốn nổ tung ra, mọi thứ đấu tranh dữ dội. Có lần đang ngồi làm việc t rối loạn đến mức tim đập loạn lên, đổ mồ hôi quỵ xuống, đồng no của t phải sợ
M hiểu chậm quá ý t là nếu m con gái thì về tâm sự với tml ny m chứ lên đây tâm sự làm cc gì . Hoặc t nghĩ m với nó đéo hiểu nhau . Còn lên đây toàn địt bọp chuyện đàn ông là chính có cl gì đâu mà hóng kk
 
M hiểu chậm quá ý t là nếu m con gái thì về tâm sự với tml ny m chứ lên đây tâm sự làm cc gì . Hoặc t nghĩ m với nó đéo hiểu nhau . Còn lên đây toàn địt bọp chuyện đàn ông là chính có cl gì đâu mà hóng kk
M mới k hiểu :)) t chia tay ny lâu r haha
 
Đọc câu chuyện cảm động rơi nước mắt. Bạn quả thật là một người con gái tốt. Xã hội này thật hiếm có người con gái tốt nào như bạn mà lại biết chơi Xam. Thật ngưỡng mộ :vozvn (7):
 
T cũng ko muốn yêu lại lần nữa tí nào. Khâm phục m. Còn trẻ mà đã phải tự làm mọi thứ. Keep going
 
Đọc câu chuyện cảm động rơi nước mắt. Bạn quả thật là một người con gái tốt. Xã hội này thật hiếm có người con gái tốt nào như bạn mà lại biết chơi Xam. Thật ngưỡng mộ :vozvn (7):
Ê t biết mấy ng con gái tốt lắm vẫn vào xam để đọc sự thật về đàn ông và xem chồng có đi đá phò ko đó
 
Dm bé 1996 , giờ 25 tuổi mà trải qua nhiều thứ quá. Dm đời nhiều cảnh thật. Cho bác chia sẻ với bé nhé :vozvn (10):
 
Các tỉ phú và vĩ nhân đều có hoàn cảnh như m, trích câu nói của idol Đặng Lê Nguyên Vũ : Người khôn coi thử thách là một tài sản. Kẻ dại coi thử thách là nỗi sợ hãi ::xamvl25::
 
Tao sinh ra từ nhỏ bố mẹ đã k hạnh phúc. Tất cả vì 1 chữ tiền. Bố t k lo làm ăn chơi bời nhiều, gây dựng bn cũng phá hết. Năm 2000 mở xưởng nung nấu kim loại và bom mìn. Kiếm được bn tiêu hoang phí hết, trước đấy 1995 có kéo nhau vào tây nguyên mở trang trại trồng để buôn và sinh ra tao. 2004 vào nam lập nghiệp kéo theo 2 chị em tao. Làm ăn bao nhiêu cũng phá sạch.
T nhớ mãi những lần mẹ t giữa 2 h đêm kéo t đi tìm bố t. Rồi những lần hai người cãi nhau, thậm chí xô xát và t ngồi khóc. Lúc đấy t ms học lớp 2. Trí nhớ của t thì khá tốt, t nhớ được những gì lúc t 4 tuổi cơ nên giờ nó vẫn in vào đầu. Sau đấy t về bắc ở vs bà ngoại. Mẹ t vẫn kiếm được đều đều nên gửi cho 2 chị e t k thiếu thứ gì. Rồi năm 2007 mẹ t mất ở nam do tai nạn. Tao vẫn nhớ cái đám ma ấy người tiễn mẹ t đông vl. Họ đều thương xót cho 2 đứa trẻ mồ côi mẹ, tương lai kb ntn. Và từ lúc đấy, t mới biết vất vả là ntn, biết đắng cay là ntn. Bà t cũng vì vất vả nên mắng chửi tao suốt ngày. Dần vs bản tính rất nhạy cảm t thu mình lại, im lặng trước tất cả những lời mắng chửi. Khóc 1 mình, nhịn ăn, muốn bỏ đi bụi. Nhưng tất cả suy nghĩ ấy vẫn chỉ trong đầu. Suốt những năm tháng ấy, t vẫn học rất giỏi. Cấp 2 t bắt đầu nổi loạn, đánh nhau, cãi cô, bị đuổi ra khỏi lớp, nhưng hết thảy k ai biết gì. Bố tao chưa 1 lần đi họp phụ huynh cho chị em tao. Tao còn bị cả lớp tẩy chay vì sống lập dị, vì bố tao. Tao bắt đầu nhận ra sự khó khăn trong việc hoà nhập môi trường loài người. T như cảm giác mình tồn tại song song vs nó. Lên cấp 3 t ổn định lại, bắt đầu suy nghĩ định hướng, dù cuộc sống vẫn như thế. Học thì vẫn vậy.
Rồi vào đh, tham gia 1 vài cuộc thi. K hề yêu đương gì cả, kb nắm tay ai. Bác tao quản rất chặt nên hầu như cs chỉ xoay quanh ăn học r về. Bác cũng rất chú ý tới t, dẫn tao đi liên tục các cuộc ăn uống gặp gỡ vs những người quen của bác để có thể học hỏi. Về nhà bác t ntn t xin phép k kể sâu thêm. Ra trường t quyết định tự lập, 1 mình kiếm tiền tự ra ngoài sống, nhớ mãi cái cảnh lang thang đi tìm nhà trọ 1 mình giữa trưa nắng, cầm đúng 2 tr trong tay. Rồi nằm 1 mình trong phòng trọ t quyết tâm t phải khá lên bằng mọi cách.
Sau bn lần đi làm vấp ngã, thậm chí bị đuổi việc, t đã có 1 chỗ đứng nho nhỏ. Nhưng chuyện tc của t k được suôn sẻ. T luôn tìm kiếm khoả lấp sự cô đơn bằng mọi cách. Lúc nào cũng giữ suy nghĩ cho riêng mình. Giờ cs của t là em tao, t cũng chỉ còn mỗi nó để làm điểm tựa. Chuyện gia đình chồng con, t k dám nghĩ đến.
để em mày tao lo:vozvn (20):
 
Tưởng tượng cái viễn cảnh mày cày như trâu như chó nuôi nấng lo lắng cho đứa em gái bé nhỏ để rồi một ngày nó lại bị 1 tml nào đó trên xam chăn rồi địt cho tung loz, rồi bị pass làm rau 1 nốt, 2 nốt cho mấy thằng xamer khác hưởng lạc. Cảm giác đó nghĩ mà cay thớt nhỉ?
 

Có thể bạn quan tâm

Top