Sáng nay lạnh sun vòi, đi bộ ra hẻm ăn tô cháo lòng. Đang ăn thì nghe phía sau(có lẽ là hai cha con) nói chuyện qua lại.
Cha: Để cha lên nói lần cuối, không được nửa thì qua tết chấp nhận đi vậy.
Con: không thẻeeee
Cha: Hôm nay đôn thêm 10tr, các chú ko đồng ý nửa thì cha cũng không biết tính sao.
Con: Tương lai của con, cuộc sống của con, cha và mẹ quá ích kỷ
Cha: Cha và mẹ đã làm mọi cách, chỉ là các chú cán bộ địa phương ta quá chính trực và liêm khiết.
Nghe đến đây a hai dần hiểu ra vấn đề, xoay xuống nhẹ nhàng nói với bác trai, bác đã quá nuông chiều cậu nhà, dẫn đến tâm lý dựa dẩm, ỷ lại, nay lại còn định đút lót cán bộ, càng phạm trọng tội. Bác không dạy được thì con và xả hội xin phép dạy cháu nó, nghe đến đây ông bố gần như ngấn lệ.
Vừa dứt câu anh hai xoay giò lái đạp thẳng ngực thằng ku, nó văng ra 2m. Như gió, anh hai áp sát móc tay phải max ping vào be sườn trái, thằng ku xanh mặt ói mật vàng. Được đà anh hai quát lớn răng đe:
- Từ nay còn ý định trốn nghĩa vụ nửa không, còn làm phiền cha mẹ nửa không, làm buồn lòng cán bộ địa phương nửa không hả???
Trong cơn đau, thằng ku dường như cũng biết lỗi, thốt lên thầm thì,yếu ớt:
-Dạ không ạ.
Anh hai quát tiếp:
-Cao to, sức khoẻ tốt như này, phải ra sức bảo vệ tổ quốc nghe chưa!
Thằng ku:
Dạ cháu biết lỗi rồi ạ