Ăn chơi Mất điện thoại, mất luôn số em – nhưng anh vẫn còn nguyên cảm giác bắn đầy trong em đêm ấy...

duckeechan

Bò lái xe
d1cebda6-10da-4526-9cd3-3cfe2afc16e7.png

Năm 2019, tôi đang khởi nghiệp trong ngành truyền thông giáo dục. Dự án đầu tiên là xây dựng kế hoạch marketing cho một trường đại học tư thục sắp mở chương trình Sau đại học. Nghe đơn giản, nhưng thực tế lại ngột ngạt đến nghẹt thở: dữ liệu thì hiếm, hành vi học viên mơ hồ, tài liệu benchmark toàn tiếng Anh dày đặc thuật ngữ.

Tháng Tư, tôi bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát. Ngày nào cũng ôm laptop đến khuya, đầu óc căng như dây đàn sắp đứt. Càng cố thì càng bí, càng bí thì càng cáu kỉnh, nhìn ai cũng muốn gắt gỏng.

Cuối tuần, đám bạn lôi tôi đi karaoke xả stress. Tôi từ chối mãi mới chịu đi. Quán bình dân, phòng nhỏ, ánh đèn mờ vàng cam. Khi cánh cửa mở ra, một cô nhân viên bước vào mang nước và chỉnh micro.

Cô ấy khoảng 21–22 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, da trắng mịn, mái tóc đen buộc cao để lộ chiếc cổ thon dài. Đồng phục quán là áo sơ mi trắng bó sát và váy ngắn đen, ôm lấy vòng eo nhỏ và cặp hông tròn đầy. Khi cúi xuống đặt khay trái cây, cổ áo hơi hé, để lộ đường viền ren trắng của áo ngực và một phần khe ngực căng mọng, phập phồng theo từng nhịp thở nhẹ.

Tôi ngồi im một góc, đầu vẫn quay cuồng với đề án. Cô ấy nhìn tôi, khẽ hỏi:
“Anh không vui à? Nhìn anh căng thẳng quá.”

Không hiểu sao tôi lại kể hết: đề án tắc, thiếu insight, benchmark không biết đào đâu ra sao. Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi, gần đến mức tôi ngửi thấy mùi hương ngọt nhẹ từ tóc và làn da cô ấy. Đùi cô ấy chạm nhẹ vào đùi tôi qua lớp vải mỏng, ấm nóng.

“Em đang thực tập khoa Marketing quốc tế FTU,” cô ấy nói khẽ, giọng trầm ấm, “nếu anh cần tài liệu về thị trường giáo dục Singapore, Thái, hay cách các trường quốc tế chạy ads tuyển sinh sau đại học, em có hết.”

Cô ấy rút điện thoại, cúi sát vào tôi để cùng xem màn hình. Mái tóc lòa xòa trước trán chạm nhẹ vào má tôi. Mỗi lần cô ấy lướt màn hình, cánh tay nhỏ nhắn vô tình cọ vào ngực tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở ấm của cô ấy phả lên cổ, và cả mùi nước hoa thoang thoảng lẫn mùi da thịt trẻ trung.

Trong một giờ tiếp theo, cô ấy phân tích từng phần một cách rõ ràng, mạch lạc. Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần nhấn mạnh một ý, cô ấy lại vô tình đặt tay lên đùi tôi – chỉ một cái chạm rất nhẹ, nhưng đủ khiến tôi rùng mình. Ngón tay cô ấy lướt nhẹ trên đầu gối tôi như đang vẽ một đường vô hình, chậm rãi, đầy ý tứ. Tôi cảm thấy máu trong người nóng lên, hạ bộ căng cứng khó chịu dưới lớp quần âu.

Khi nói về tâm lý học viên 25–35 tuổi, cô ấy khẽ cười, cúi sát hơn nữa, môi gần sát tai tôi:

“Thật ra người ta không chỉ chọn trường vì uy tín… đôi khi họ chỉ cần cảm thấy mình được ‘chạm’ đúng chỗ, được đáp ứng đúng nhu cầu sâu thẳm nhất, dù là tri thức… hay gì khác.”

Câu nói vừa dứt, bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đặt lên đùi tôi, không phải vô tình nữa. Ngón tay trượt chậm từ đầu gối lên cao hơn, cao hơn nữa, cho đến khi chạm vào mép quần âu. Tôi cứng tức thì, căng tức đến đau.

Tôi nhìn cô ấy. Đôi mắt long lanh, hàng mi run run, nhưng khóe môi cong lên một nụ cười rất khẽ, rất biết điều. Cô ấy không nói gì, chỉ khẽ gật đầu như thể đã đọc được mọi ý nghĩ trong đầu tôi.

Cánh cửa phòng đã khóa trái từ lúc nào tôi không hay. Đám bạn tôi đang hát say sưa ở phòng bên, tiếng loa át hết mọi thứ.

Cô ấy đứng dậy, nhẹ nhàng ngồi hẳn lên đùi tôi, mặt đối mặt. Váy ngắn xô lên tận hông, để lộ chiếc quần lót ren trắng mỏng tang. Tôi cảm nhận rõ hơi ấm và độ ẩm từ nơi kín đáo nhất của cô ấy lan qua lớp vải quần tôi. Cô ấy khẽ nhún nhẹ, cọ xát chậm rãi, như đang thử xem tôi chịu được bao lâu.

Tôi ôm lấy eo cô ấy – eo nhỏ đến mức hai bàn tay tôi gần như ôm trọn. Da cô ấy nóng bỏng, mịn màng. Tôi kéo áo sơ mi trắng của cô ấy ra khỏi váy, luồn tay vào trong, chạm vào làn da lưng trần và móc áo ngực. Chỉ một cái búng tay, móc bật ra, bộ ngực đầy đặn bật ra khỏi lớp ren, đầu ti hồng nhỏ xíu đã cứng từ bao giờ.

Cô ấy khẽ rên một tiếng rất nhỏ, áp sát ngực vào mặt tôi. Tôi ngậm lấy một bên, mút nhẹ, lưỡi xoáy quanh núm vú đang cương cứng. Tay kia luồn xuống dưới váy, kéo lệch chiếc quần lót sang một bên. Ngón tay tôi chạm vào nơi ướt át nhất – cô ấy đã sẵn sàng đến mức nước tràn cả ra đùi.
Cô ấy cắn môi dưới để không bật thành tiếng, hai tay ôm lấy đầu tôi, ép chặt hơn vào ngực mình. Hông cô ấy nhún nhịp nhàng, chậm rồi nhanh dần, cọ xát lên phần cứng ngắc của tôi qua lớp quần.

Tôi kéo khóa quần, giải phóng bản thân mình ra. Cô ấy không chờ đợi, nâng hông lên một chút, rồi từ từ hạ xuống, nuốt trọn tôi vào trong hơi ấm chặt khít, ướt át của cô ấy.

Chúng tôi không nói gì, chỉ có nhịp thở dồn dập và tiếng nhạc vang vọng từ loa. Cô ấy nhún chậm, rất chậm, như muốn kéo dài từng giây. Mỗi lần hạ xuống là một lần tôi chạm đến điểm sâu nhất trong cô ấy, khiến cô ấy khẽ run, móng tay bấm chặt vào vai tôi.

Tôi ôm lấy mông cô ấy, nâng lên hạ xuống nhịp nhàng. Da thịt chạm nhau bật ra những âm thanh nhỏ xíu bị tiếng nhạc che lấp hoàn toàn. Mùi dục vọng nồng nàn lan tỏa trong không gian chật hẹp.

Cô ấy cúi xuống hôn tôi – nụ hôn ướt át, cuồng nhiệt, lưỡi quấn lấy nhau. Khi sắp đến đỉnh, cô ấy ghé sát tai tôi thì thầm, giọng run rẩy:
“Ra trong em đi anh… em muốn cảm nhận hết.”

Tôi không kìm được nữa. Một cú thúc mạnh cuối cùng, tôi phóng hết vào trong cô ấy, nóng hổi, từng đợt. Cô ấy co giật nhẹ, ôm chặt lấy tôi, cắn vào vai tôi để không bật thành tiếng rên.

Chúng tôi ngồi như vậy thêm vài phút, hơi thở dần đều lại. Cô ấy hôn nhẹ lên trán tôi, rồi lặng lẽ đứng dậy, chỉnh lại váy áo như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có vệt tinh dịch chậm rãi trôi xuống đùi trong của cô ấy là bằng chứng duy nhất.

Trước khi mở cửa rời đi, cô ấy quay lại, mỉm cười:
“Đề án của anh sẽ ổn thôi. Còn em… cảm ơn anh vì buổi tối tuyệt vời này.”

Rồi cô ấy biến mất sau cánh cửa, nhẹ nhàng như lúc bước vào.

Tối đó tôi ngủ ngon lần đầu tiên sau nhiều ngày, nhưng trong giấc mơ lại toàn là hình ảnh cô ấy: làn da trắng, vòng ngực căng tròn ép vào tay tôi, đôi môi khẽ hé và hơi thở nóng ấm bên tai.

Sáng hôm sau, tôi phát hiện mất điện thoại. Trong đó có số Zalo duy nhất của cô ấy. Tôi quay lại quán nhiều lần. Không bao giờ gặp lại.

Tên cô ấy, tôi còn chưa kịp hỏi.

Chỉ còn lại ký ức về một buổi tối tháng Tư, về một cô gái nhỏ nhắn với ánh mắt biết nói, với mùi hương ngọt ngào và những cái chạm vừa vô tình vừa cố ý khiến tim tôi đập loạn nhịp suốt nhiều năm sau.

Đôi khi tôi vẫn tự hỏi, nếu hôm đó tôi dũng cảm hơn một chút, nếu tôi giữ tay cô ấy lại trước khi cô ấy bước ra khỏi cửa… liệu mọi chuyện có khác?

Nhưng cuộc đời không có “nếu như”.

Chỉ còn lại một kỷ niệm đẹp đến đau lòng: vài chục phút ngắn ngủi, một cô gái lạ mặt đã vừa cứu đề án của tôi, vừa đánh thức thứ dục vọng mà tôi đã quên mất từ lâu.

Rồi biến mất, như một giấc mơ tình ái không bao giờ thành hiện thực... :too_sad:
 
Tóm tắt topic: mother of text , father of text, grandfather of text, grandmother of text, king of text , queen of text, wall of text .... :waaaht:
 

Có thể bạn quan tâm

Top