Bắc Triều Tiên, một đất nước có cảm giác toàn dân là chiến sĩ thì cộng hết quân chủ lực, dự bị, CA, đoàn thể khác vẫn ko chạm được mức 20% trên tổng dân số cả nước.
Việt Nam, theo mình đoán chắc được 5 %. Rồi thiên tai tới, đâu chỉ có dân bị. Quân cũng bị, gia đình họ cũng bị. Tràn ra cứu dân ngay lập tức cũng chỉ được 1, 2 % là cùng.
_ Nghĩa là 1 người có nghĩa vụ cứu...70, 80 người là ít.
Cứu sao đây?! Trong cái điều kiện như vầy?!
Nhà mình ở miền trung đi. Nghe qua từ bão hoặc lũ thì nó...thân thương luôn chứ lạ lẫm gì?!
_ Áo phao, đèn pin, sạc dự phòng, xuồng hơi...v....v...nhẽ đến giờ vẫn chưa chuẩn bị?!
_ Di dân thì rời quê hương ko nỡ, nhưng mà tạm trốn lũ thì sao? Cũng ko thể vì nhiều lý do, mà cái nào cũng hợp lý.
Đâu đâu cũng bất ngờ quá, bất ngờ quá! Ủa alo??????
Chúng ta đều nghĩ rằng mình quen, ăn nhầm gì và...bất ngờ. Nhanh lắm các kiểu.
Nhà có người già và trẻ con. Sao lại để mình bất ngờ?!
Vì phá hoại môi trường? Nhà Nước phá một mình sao? Chắc chưa?
Vì Phản ứng chậm chạp? Chắc chưa?
Lực lượng chức năng thôi sao? Còn chúng ta?!
Đại họa này lớn lắm! Trách móc, đổ thừa, chi bằng tìm cách giải quyết. Mình giúp chính mình trước, dân giúp dân và nhà nước giúp dân. Được gì tốt đó!
Ngồi một chỗ trách móc, chi bằng đứng lên làm gì đó đi. Ngồi thì ck cho anh em xông pha đi làm đi.
Hồi năm 1998, 1999 còn trong quân ngũ, mình cũng đi làm công tác dân vận nhiều lắm, mình hiểu bên quân đội mấy ngày này tụi nhỏ luôn sẵn sàng hy sinh chứ chẳng đùa. Bên CA và mọi lực lượng còn lại chắc cũng đang oằn mình lắm!
Làm được gì thì làm đi.
Còn ko, hãy nói những lời tốt đẹp.
Đừng để người ta uất ức khi đọc phải những lời nói cay nghiệt của mình!