Nhìn thì có vẻ hướng nội hơn.
Tự kỷ là không giao tiếp bình thường được. Không nhìn vào mắt/mặt đối phương. Không biết trả lời thế nào, cho dù có đủ từ vựng. Không hiểu nội dung đang thảo luận hoặc chơi. Không hiểu cảm xúc đối phương. Thường thì giỏi bắt chước (học bằng mắt), giỏi tính toán hay làm gì có tính lặp lại, kể cả chơi đàn. Rất khó học các quy tắc xã hội (không được sờ mó đồ người khác, phải ngồi yên nơi nghiêm trang…).
Đi học can thiệp để tăng từ vựng, học từng cách hành động cho đúng, và nhất là dạy cho nó hiểu về nguy hiểm. Đứa bé sẽ làm theo cái nó thích nó nghĩ, nhưng vì nó không thể nói ra nên cha mẹ không hiểu, vì thế không biết để ngăn cản. Ví dụ nó muốn chạy ra công viên, nhưng nó không biết cách nói ra, nên nó sẽ tự ý chạy khi có cơ hội. Còn cha mẹ thì không biết ý đồ của nó.
Trẻ tự kỷ cũng có đủ năng lực học tập, nhưng với điều kiện là dạy đúng cách và can thiệp sớm. Dạy đúng cách là với đứa trẻ học bằng mắt thì phải lấy hình ảnh (flash card, sách thật nhiều tranh chẳng hạn) để giáo thích cho nó. Khi nó hiểu làm thế này mới đúng, thì nó sẽ không bao giờ sai nữa.
ADHD là tăng chuyển động giảm chú ý. Cho dễ hiểu là đứa bé cứ chạy, đụng bàn ghế cũng chạy, mà không hiểu vì sao mình chạy. Chính vì giảm chú ý (tức lý giải vì sao mình làm vậy) nên dạng này khó học hành hơn tự kỷ.
Cũng phải can thiệp bằng cách từng chút một kéo dài sự tập trung của nó.
Con bị vấn đề như vậy thì mẹ xác định là không đi làm, chỉ trông coi (không thôi nó gặp nạn) và dạy nó, đi học can thiệp cùng để biết cách dạy con ở nhà.
Nếu không can thiệp sớm và đúng cách thì tình hình sẽ xấu hơn. Ví dụ với bé tự kỷ thì không chịu nói và không thể nói, cáu tức, bắt theo ý mình, không được thì đánh người xung quanh, phá đồ. Thậm chí không biết thông báo về tiêu tiểu.
Tỉ lệ khiếm khuyết luôn luôn là có bao nhiêu % đấy, có vẻ như % càng ngày càng lớn. Hay do có mạng xã hội, rồi xã hội cũng rộng lòng hơn, nên nhiều phụ huynh chia sẻ hơn?.
Tao thì nghĩ không nên giấu việc con bị vấn đề. Nên nói ra để mọi người xung quanh hiểu và có sự chuẩn bị, không bất ngờ khi gặp con mình.
Chi phí nuôi đứa bé như vậy rất tốn. Mà lại nhiều lo âu, như cha mẹ chết rồi thì ai lo cho con?. Nó không nói được thì bị bắt nạt cũng không giải thích được… Nên với tao, những đứa bé như vậy rất đáng thương, gia đình nó cũng đáng thương, vì đã nhận % thiệt thòi rồi.
Tuy nhiên, hãy ghi lại kết quả mỗi lần nó làm được cái gì mới, chứ không nên kì vọng là nó hết tự kỉ hay ADHD, vì không thể hết được, thuộc về cấu tạo não.
Bà mẹ bên trên nên hãnh diện là con đã làm được xyz thì hơn là nhìn vào cái hình con không ngồi với ai cả.
Muốn con ngồi với bạn, thì đầu tiên là hỏi bạn có thích ngồi với con không?. Rồi con có thích ngòii với bạn không?. Rồi 2 đứa làm chung cái gì đó để ngồi chung bàn. Tức là tạo điều kiện để làm được việc đó, và xem đó là 1 thành tích/thành tựu của con, chứ không phải là muốn con ngồi với bạn, mà không nỗ lực gì cả.
Kể cả bọn bình thường, cũng chẳng dễ dàng gì chúng ngồi với nhau.