Mưa đỏ

01257768989

Tôi là Thằng mặt lồn
có thằng nào còn cái link bài cũ, mà nếu thời chiến phải chạy loạn thì cầm đồ gì theo không và chuẩn bị những gì không.

tao nhớ có thằng nó phân tích rất hay, nhân dịp dân tình sốt cái film Mưa đỏ này.
 
Cầm theo ít Mỹ Kim , còn lại thì có muốn cầm theo cũng ko cầm theo dc :)
Nói chung là chạy loạn thì đồ đạc đem theo càng tối giản thì càng tốt :)
ko. có 1 bài phân tích hay lắm, t ko nhớ nổi đm.
nó nói, lúc đấy tắt hết truyền thông, tránh nghe ra rả. chứ cứ nghe tuyên truyền thì đầu ko iên, chạy cũng ko nổi có khi ra bắn nhau làm bia sớm. đm
 
ko. có 1 bài phân tích hay lắm, t ko nhớ nổi đm.
nó nói, lúc đấy tắt hết truyền thông, tránh nghe ra rả. chứ cứ nghe tuyên truyền thì đầu ko iên, chạy cũng ko nổi có khi ra bắn nhau làm bia sớm. đm
Tao cũng coi thớt đó :) Mà tại bận quá nên tao ko cmt gì :)
Nói chung là năm 54 ngoài bắc , 79 trong nam , có chiến sự thì dân vẫn chạy dc , ăn thua là dân có sắp xếp dc cuộc sống để chạy ko thôi :)

Chỉ khi nhà nước cố tình để ngoại bang úp sọt như vụ Polpot thì dân mới chạy ko kịp :)
 
Tao cũng coi thớt đó :) Mà tại bận quá nên tao ko cmt gì :)
Nói chung là năm 54 ngoài bắc , 79 trong nam , có chiến sự thì dân vẫn chạy dc , ăn thua là dân có sắp xếp dc cuộc sống để chạy ko thôi :)

Chỉ khi nhà nước cố tình để ngoại bang úp sọt như vụ Polpot thì dân mới chạy ko kịp :)
ờ đm có nhớ. nó nói hay vcl.
tự nhiên Mưa đỏ tao nghĩ ra.

nhưng cảm giác tao thấy dân tình độ này bất mãn chế độ, Rừng tổng , x mini x to, tiền đổ cho vịn Lồn, evn lỗ chỏng dái, ...

nên đm bh những cái film Lồn cặc như này với dễu nhau hò hét đm nó xoa dịu được tộc ngu này.

địt mẹ vàng thì tiền mất giá thế giới nhíc tí thì vàng lên hơn mả bố chúng nó.

nên tao nghĩ đến cái thớt đấy. đm đọc thấm thía đấy, đm đ thể nào tìm lại đc cay thật
 
Quân Pháp theo sông đào tiến lên chiếm chợ Me. Dân chúng xao xác chuẩn bị chạy. Số tiền trong tay mẹ tôi hầu trở thành giấy lộn. Chúng tôi ăn một bữa quà bánh đúc, lúc giả tiền thấy vợi hẳn túi. Viễn ảnh những ngày đầu xuân có gạo nếp, có thịt gà, thịt lợn bị giập vùi trong khói súng và biến thành một điểm mong manh chết đuối giữa cảnh tàn phá rùng rợn của bom đạn tơi bời cha lạc con vợ lạc chồng, anh em tán loạn mỗi người một phương

Sang hạ tuần tháng chạp, suốt ngày mưa phùn gió bấc lạnh như cắt ruột. Không hiểu là vì rét nhiều hơn hay là vì chúng tôi đã bắt đầu giảm khẩu phần! Chiếc chiếu mẹ tôi vớt ở lạch đắp cho thằng em út đã rách xơ xác. Trong khi gia đình tôi giật gấu vá vai tìm cách nhường nhau miếng cơm manh chiếu thì xảy cuộc hỗn chiến giữa quân đội Pháp và quân đội Kháng Chiến ở chân núi Tam Đảo. Để giữ vững ưu thế quân sự về mình tại mặt trận Vĩnh Yên. Tướng Pháp De L. quyết định hy sinh đoàn quân hắn, và hạ lệnh cho thả bom tận diệt đôi bên.

(Trong cái điên ba của một cuộc thế lọc lừa phản trắc, người ta dày xéo lên tình người, điềm nhiên hy sinh xương máu đồng bào đồng loại nơi này cho quyền lợi thực dân, nơi kia cho học thuyết giai cấp. Tôi không ghê tởm những bộ mặt lãnh tụ như chúng sao được?)

Cộng sảng dìm nhân loại trong thiếu thốn để chứng minh nguyên lý "Vật chất quyết định hết thảy". Chúng lầm! Con người càng từng trải cảnh thiếu thốn vật chất, niềm tin và đạo đức càng được hun đúc và tình cảm thêm dạt dào. Sau này khi về vùng quốc gia, rồi di cư vào Nam tôi còn trải qua nhiều gian lao nghèo túng và nhiều lần bị khinh rẻ, nhưng dù nghèo túng đến đâu, dù bị khinh rẻ đến đâu, điều đau nhục nhất với tôi vẫn là chuyện chiếc chiếu hoa cạp điều, tuy thực tình câu chuyện chỉ giản dị có vậy

Ở thế giới thực dân tư bản người ta tung vật chất ra để giam lỏng linh hồn, ở thế giới thực dân cộng sảng, người ta phong tỏa vật chất để mua rẻ linh hồn. Cả hai cùng thất bại! Linh hồn nhân loại chỉ có thể mua được bằng tình thương yêu rộng rãi và chân thành.
 
có thằng nào còn cái link bài cũ, mà nếu thời chiến phải chạy loạn thì cầm đồ gì theo không và chuẩn bị những gì không.

tao nhớ có thằng nó phân tích rất hay, nhân dịp dân tình sốt cái film Mưa đỏ này.
cầm cái thẻ xanh + cỡ 20k đô. phi vào sứ quán mỹ nhé.
 
Phim như loz, phim người lớn đóng nhưng thua cả phim nguyên tội của takopi nói về đám con nít
M coi phim đó éo giờ hiểu dc bản chất của cái chết từ đó cũng éo hiểu dc ý nghĩa của cuộc sống
 
Quân Pháp theo sông đào tiến lên chiếm chợ Me. Dân chúng xao xác chuẩn bị chạy. Số tiền trong tay mẹ tôi hầu trở thành giấy lộn. Chúng tôi ăn một bữa quà bánh đúc, lúc giả tiền thấy vợi hẳn túi. Viễn ảnh những ngày đầu xuân có gạo nếp, có thịt gà, thịt lợn bị giập vùi trong khói súng và biến thành một điểm mong manh chết đuối giữa cảnh tàn phá rùng rợn của bom đạn tơi bời cha lạc con vợ lạc chồng, anh em tán loạn mỗi người một phương

Sang hạ tuần tháng chạp, suốt ngày mưa phùn gió bấc lạnh như cắt ruột. Không hiểu là vì rét nhiều hơn hay là vì chúng tôi đã bắt đầu giảm khẩu phần! Chiếc chiếu mẹ tôi vớt ở lạch đắp cho thằng em út đã rách xơ xác. Trong khi gia đình tôi giật gấu vá vai tìm cách nhường nhau miếng cơm manh chiếu thì xảy cuộc hỗn chiến giữa quân đội Pháp và quân đội Kháng Chiến ở chân núi Tam Đảo. Để giữ vững ưu thế quân sự về mình tại mặt trận Vĩnh Yên. Tướng Pháp De L. quyết định hy sinh đoàn quân hắn, và hạ lệnh cho thả bom tận diệt đôi bên.

(Trong cái điên ba của một cuộc thế lọc lừa phản trắc, người ta dày xéo lên tình người, điềm nhiên hy sinh xương máu đồng bào đồng loại nơi này cho quyền lợi thực dân, nơi kia cho học thuyết giai cấp. Tôi không ghê tởm những bộ mặt lãnh tụ như chúng sao được?)

Cộng sảng dìm nhân loại trong thiếu thốn để chứng minh nguyên lý "Vật chất quyết định hết thảy". Chúng lầm! Con người càng từng trải cảnh thiếu thốn vật chất, niềm tin và đạo đức càng được hun đúc và tình cảm thêm dạt dào. Sau này khi về vùng quốc gia, rồi di cư vào Nam tôi còn trải qua nhiều gian lao nghèo túng và nhiều lần bị khinh rẻ, nhưng dù nghèo túng đến đâu, dù bị khinh rẻ đến đâu, điều đau nhục nhất với tôi vẫn là chuyện chiếc chiếu hoa cạp điều, tuy thực tình câu chuyện chỉ giản dị có vậy

Ở thế giới thực dân tư bản người ta tung vật chất ra để giam lỏng linh hồn, ở thế giới thực dân cộng sảng, người ta phong tỏa vật chất để mua rẻ linh hồn. Cả hai cùng thất bại! Linh hồn nhân loại chỉ có thể mua được bằng tình thương yêu rộng rãi và chân thành.
Cũng tuỳ người :)
Có người càng thiếu thốn thì càng manh động . Có người càng thiếu thốn thì lại càng nhân văn
Có người càng đầy đủ thì càng nhân văn . Có người càng đầy đủ thì càng manh động

Nói chung là mỗi người có mỗi nhân cách khác nhau . Xã hội tồn tại hay diệt vong dc quyết định bởi phần lớn nhân cách trong xã hội đó :)

Quốc gia Việt Nam ko có đúng sai , chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu nên tao chỉ còn cách cầu nguyện cho Việt Nam thôi :)
 

Có thể bạn quan tâm

Top