Mục tiêu sống của tụi bây là gì ?

Nếu là làm giàu thì thằng taxi, thằng công nhân nó làm công cả đời biết tiết kiệm cũng gọi là giàu. Nếu sống vì vợ con thì đến 1 lúc nào đó con người cũng sẽ tiệt trủng, mọi thứ đều là hư ko? Vậy tụi bây chỉ đang tồn tại chứ đâu phải phát triển?
 
Nếu là làm giàu thì thằng taxi, thằng công nhân nó làm công cả đời biết tiết kiệm cũng gọi là giàu. Nếu sống vì vợ con thì đến 1 lúc nào đó con người cũng sẽ tiệt trủng, mọi thứ đều là hư ko? Vậy tụi bây chỉ đang tồn tại chứ đâu phải phát triển?
Việc bạn nói về làm giàu hay sống vì vợ con, hay sự tiệt chủng, đều là những câu hỏi rất thú vị, nhưng có vẻ đang mắc kẹt trong những khái niệm ước lệ của xã hội và sự hiểu lầm về bản chất của mọi thứ.

Thứ nhất, đúng là tiệt chủng, không phải tiệt trủng.

Thứ hai, "giàu", "nghèo", hay "sống vì người khác" đều là những khái niệm do xã hội đặt ra, không phải là những mục tiêu sống mang tính tuyệt đối hay chân lý tối hậu. Chúng ta có thể đạt được những điều đó, nhưng liệu có thực sự tìm thấy sự thỏa mãn vĩnh cửu? Và không, mọi thứ không phải là hư không. Vạn vật tồn tại theo duyên khởi, có sinh có diệt, có sự tiếp nối chứ không phải biến mất hoàn toàn không dấu vết.
Thứ ba, dù bạn có theo đuổi bất kỳ mục tiêu nào – làm giàu, sống vì gia đình, hay chỉ đơn thuần là tồn tại và "phát triển" theo cách hiểu của bạn – thì mọi trải nghiệm của bạn đều xoay quanh ba loại cảm thọ chính:
  • Lạc thọ (cảm giác dễ chịu)
  • Khổ thọ (cảm giác khó chịu)
  • Bất khổ bất lạc thọ (cảm giác trung tính)
Và điểm cốt lõi ở đây là: ba loại cảm thọ này đều là vô thường, khổ, và vô ngã. Chúng sinh khởi, tồn tại trong chốc lát rồi biến mất. Chúng không có tính chất bền vững để mang lại hạnh phúc lâu dài, và chúng cũng không phải là "của bạn" hay "ngã của bạn" để bạn có thể nắm giữ hay điều khiển theo ý muốn.
Chính vì chúng ta không nhận ra bản chất vô thường của cảm thọ, chúng ta cứ mãi mong cầu (ái) những cảm giác dễ chịu và né tránh những cảm giác khó chịu. Từ sự mong cầu đó, nảy sinh sự vui thích, bám víu (dục hỷ), dẫn đến chấp thủ (thủ) vào mọi thứ, rồi tạo thành tiến trình nghiệp (hữu) để có một sự tái sinh (sanh) mới, và cuối cùng phải trải qua già, chết (lão/tử) cùng mọi khổ đau đi kèm. Đây chính là cái vòng luân hồi không ngừng nghỉ.
Bạn cần lưu ý rằng, trong chuỗi luân hồi này, không có một cái "tôi" hay một "thức" nào là duy nhất, bất biến và đồng nhất đi từ kiếp này sang kiếp khác. Mọi thứ đều là sự tương tục liên tục trong từng sát-na. Điều này có nghĩa là, "mày" của kiếp này không phải là "mày" của kiếp sau, nhưng dòng chảy nhân quả của nghiệp và tâm thức thì vẫn tiếp diễn. Những gì "mày" làm ở kiếp này sẽ định hình "mày" ở kiếp sau.
Vậy thì, nếu đã nhận ra bản chất vô thường và khổ của mọi thứ, và thấy rằng sự "phát triển" mà bạn nói chỉ là những mục tiêu tạm bợ không thoát khỏi khổ đau, thì con đường thực sự để "phát triển" vượt ra ngoài vòng luân hồi chính là thấy rõ bản chất này, buông bỏ ái dục và chấp thủ, để chấm dứt chuỗi khổ đau.
 
Nếu là làm giàu thì thằng taxi, thằng công nhân nó làm công cả đời biết tiết kiệm cũng gọi là giàu. Nếu sống vì vợ con thì đến 1 lúc nào đó con người cũng sẽ tiệt trủng, mọi thứ đều là hư ko? Vậy tụi bây chỉ đang tồn tại chứ đâu phải phát triển?
Loài người là loài duy nhất tự hỏi mục tiêu sống của mình là gì. Còn sống là còn được trải nghiệm, những quãng thời gian từ vui vẻ đến tồi tệ, buồn chán nếu trải qua rồi nó chỉ là những trải nghiệm. Trải nghiệm làm con, trải nghiệm làm bố, trải nghiệm làm ông, trải nghiệm sắp tắc thở...
 
Nếu là làm giàu thì thằng taxi, thằng công nhân nó làm công cả đời biết tiết kiệm cũng gọi là giàu. Nếu sống vì vợ con thì đến 1 lúc nào đó con người cũng sẽ tiệt trủng, mọi thứ đều là hư ko? Vậy tụi bây chỉ đang tồn tại chứ đâu phải phát triển?
sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì tộ cuốc
 
Là để chờ đất nước loạn lạc , ném con đi tư bản mình ở lại đi tìm mấy con ngon vl hiếp rồi chết trong sung sướng . Thế mà hết 1 đời người trong hoan lạc :sure:
 
M chỉ biết thế giới ở quãng thời gian m tồn tại, sau đấy là hết, vì khi linh hồn đã thoát ra, nhìn lại thì thấy như đống phân thôi.
Mục tiêu sống của ngoài người, đó là làm phúc và nhận ra, thờ phượng Đức Chúa trời, nơi mình sẽ về.
Còn để bị cuốn vào vật chất, là đã mắc bẫy ma quỷ.
Ngoại trừ bất đắc kỳ tử, tai nạn chết ngay, thì giữa thằng giàu nhiều của cải, và thằng nghèo rách, thì thằng nào dễ chấp nhận sự kết thúc hơn?
Bấy giờ Đức Giê-su nói với các môn đệ của Người: “Thầy bảo thật anh em, người giàu có khó vào Nước Trời. Thầy còn nói cho anh em biết: con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa.” Mt 19,23-24
 

Có thể bạn quan tâm

Top