Sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn, ba mẹ mất sớm, tuổi thơ của Huỳnh Thị Như Quỳnh (trú phường Tân Tạo, TPHCM) gắn liền với những ngày rong ruổi bán vé số cùng bà ngoại bên chợ Thị Nghè. Có những ngày cơm không đủ ăn nên việc học trở thành điều xa xỉ.
Ngoại từng xin cho Quỳnh theo học bổ túc buổi tối ở một trường gần nhà, nhưng chưa bao lâu thì bà đổ bệnh nặng. Đến năm 2017, khi ngoại qua đời, ước mơ đi học của Quỳnh cũng vì vậy mà dang dở.
Từ đó, cô gái nhỏ phải bươn chải giữa thành phố rộng lớn, làm đủ nghề để mưu sinh: khi thì phục vụ quán ăn, quán cà phê, rửa chén bát thuê cho đến khi làm tiếp thị sản phẩm ở siêu thị.
“Có giai đoạn, em nghĩ mình sẽ gắn bó mãi với công việc bán hàng, rồi thời gian cứ trôi đi, ước mơ học hành sẽ vĩnh viễn nằm lại ở tuổi 12”, Quỳnh nhớ lại.
Thế nhưng, khát khao được đến trường chưa bao giờ ngủ yên trong Quỳnh. Cô gái ấy vẫn giữ niềm yêu thích đặc biệt với sách vở, vẫn thích đọc báo giấy, nghiền ngẫm những bài văn trong sách giáo khoa.
Mỗi lần cầm bút viết, Quỳnh lại nhận ra mình thiếu kiến thức ngữ pháp, dấu chấm, dấu phẩy.
“Em muốn học để viết tốt hơn, để hiểu rõ hơn về những chủ đề mình quan tâm. Đi học cũng là cách để em lấp lại những khoảng trống trong tri thức”, Quỳnh tâm sự.
Đầu tháng 8 năm nay, Quỳnh đã lấy hết dũng khí bước vào Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp – Giáo dục thường xuyên quận 6, nộp hồ sơ xin nhập học lớp 6. Khoảnh khắc nhận được thông báo trúng tuyển, Quỳnh không tin nổi đây là sự thật.
Ngày đầu tiên khoác lên mình bộ đồng phục, ngồi vào lớp học, cảm giác không phải là sự ngượng ngùng mà là niềm hân hoan.
“Em thấy mình như được sống lại những ngày tuổi thơ mà mình từng ao ước”, Quỳnh cười.
Trong lớp, không chỉ có những học sinh 12 tuổi, mà còn nhiều người ở độ tuổi khác nhau, từ sinh năm 1978 đến 2012. Điều ấy khiến Quỳnh thêm vững tin: “Ai cũng có lý do riêng để đi học, và tất cả đều chung một ý chí: được học tập. Vì vậy, không ai nhìn nhau bằng ánh mắt tò mò, trái lại còn động viên nhau cùng tiến bộ”.
Trái với lo lắng ban đầu, Quỳnh cho biết việc tiếp thu kiến thức không hề khó khăn. Thậm chí, những trải nghiệm “trường đời” giúp cô dễ dàng hiểu bài và liên hệ thực tế hơn. Cô chia sẻ thấy mình học nhanh hơn, sâu hơn, vì đã có vốn sống, giờ học nào cũng háo hức.
dantri.com.vn
Ngoại từng xin cho Quỳnh theo học bổ túc buổi tối ở một trường gần nhà, nhưng chưa bao lâu thì bà đổ bệnh nặng. Đến năm 2017, khi ngoại qua đời, ước mơ đi học của Quỳnh cũng vì vậy mà dang dở.
Từ đó, cô gái nhỏ phải bươn chải giữa thành phố rộng lớn, làm đủ nghề để mưu sinh: khi thì phục vụ quán ăn, quán cà phê, rửa chén bát thuê cho đến khi làm tiếp thị sản phẩm ở siêu thị.
“Có giai đoạn, em nghĩ mình sẽ gắn bó mãi với công việc bán hàng, rồi thời gian cứ trôi đi, ước mơ học hành sẽ vĩnh viễn nằm lại ở tuổi 12”, Quỳnh nhớ lại.
Thế nhưng, khát khao được đến trường chưa bao giờ ngủ yên trong Quỳnh. Cô gái ấy vẫn giữ niềm yêu thích đặc biệt với sách vở, vẫn thích đọc báo giấy, nghiền ngẫm những bài văn trong sách giáo khoa.
Mỗi lần cầm bút viết, Quỳnh lại nhận ra mình thiếu kiến thức ngữ pháp, dấu chấm, dấu phẩy.
“Em muốn học để viết tốt hơn, để hiểu rõ hơn về những chủ đề mình quan tâm. Đi học cũng là cách để em lấp lại những khoảng trống trong tri thức”, Quỳnh tâm sự.
Đầu tháng 8 năm nay, Quỳnh đã lấy hết dũng khí bước vào Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp – Giáo dục thường xuyên quận 6, nộp hồ sơ xin nhập học lớp 6. Khoảnh khắc nhận được thông báo trúng tuyển, Quỳnh không tin nổi đây là sự thật.
Ngày đầu tiên khoác lên mình bộ đồng phục, ngồi vào lớp học, cảm giác không phải là sự ngượng ngùng mà là niềm hân hoan.
“Em thấy mình như được sống lại những ngày tuổi thơ mà mình từng ao ước”, Quỳnh cười.
Trong lớp, không chỉ có những học sinh 12 tuổi, mà còn nhiều người ở độ tuổi khác nhau, từ sinh năm 1978 đến 2012. Điều ấy khiến Quỳnh thêm vững tin: “Ai cũng có lý do riêng để đi học, và tất cả đều chung một ý chí: được học tập. Vì vậy, không ai nhìn nhau bằng ánh mắt tò mò, trái lại còn động viên nhau cùng tiến bộ”.
Trái với lo lắng ban đầu, Quỳnh cho biết việc tiếp thu kiến thức không hề khó khăn. Thậm chí, những trải nghiệm “trường đời” giúp cô dễ dàng hiểu bài và liên hệ thực tế hơn. Cô chia sẻ thấy mình học nhanh hơn, sâu hơn, vì đã có vốn sống, giờ học nào cũng háo hức.
22 tuổi vào lớp 6: Hành trình viết lại tuổi thơ của cô gái bán vé số
(Dân trí) - Tuổi thơ của Như Quỳnh không được đến trường, phải bán vé số, nhặt ve chai mưu sinh, chính vì thế, quyết định đi học lớp 6 khi đã 22 tuổi vô cùng đặc biệt với nữ sinh.