Tao sống ở Sing, lương tháng 3000 sgd nhưng nói thật là sống khổ như con chó. Về nhà lương 3tr còn sống sướng hơn.
Ở Sing mang tiếng thu nhập cao nhất thế giới, nhưng sinh viên ra trường lương tầm 2000-3000 sgd, éo bao giờ đủ mua nhà. 500.000 SGD mua đc cái HDB 50 năm gì đó như nhà tập thể việt nam ko có thang máy. Đồ đạc phải giữ gìn bảo dưỡng ko sẽ bị phạt, ví dụ như làm hỏng cái cửa cũng bị phạt, ko đc tự ý thay. Vân vân mây mây.
Cuộc sống thì nhàm chán ko có nhậu nhẹt vỉa hè, làm việc về trước 6h tối bị coi là lười biếng, mấy thằng bạn làm đến 9h tối mới về, có thằng ở mẹ luôn cơ quan.
Những cái công cộng thì ngon như xe bus, đường xá, siêu thị ... cái đó công nhận nhưng tao cũng ko care lắm, ở Việt Nam cũng chả sao.
Tiếp đến là Philippines, đm cái nước 80% dân số nói tiếng Anh, theo Mỹ từ lúc được giải phóng mà nghèo mạt rệp, khu tao ở dân suốt ngày ăn cá mắm, cứ đến chiều là mùi cá mắm ngào ngạt. Trẻ con rình xem bọn tao vứt ra cái gì thì chén cái đó.
Bất bình đẳng xã hội ở Phillipines thì phải nói là vãi đái, dân ngu ku đen thì đóng khố ăn cơm dưa cà, bọn giàu có thì tổ chức cho cả huyện ăn uống cũng đc, sinh nhật tổ chức ở sân vận động, bắn pháo hoa. Có thằng sở hữu cả 1 bến cảng. Tổng thống cứ lệch sóng là Mỹ nó cho mẹ vào tù, may có thằng đu tê tê nó cay nó theo trung quốc thì thoát, tương lai đéo biết vào tù ko.
Đấy, nó cũng tự do kiểu Mỹ nhưng xã hội bung bét hết cả. Chưa kể khủng bố vào giết cả đồn cảnh sát, loạn lạc vkl. Đảo chính bom đạn liên miên. Tao đéo muốn sống ở cái xã hội như thế.