Giữa cuộc sống bộn bề này, vừa phải chạy đua với xã hội, vừa phải tìm cách báo hiếu, vừa phải tìm hạnh phúc cho chính mình. Thành ra, những khoảnh khắc một mình lại trở thành nơi t trở về để thở, để sống thật với lòng mình.
Đôi khi t thấy mình thật ích kỷ, chỉ vì quá thích ở một mình. T có thể không nói chuyện với người thân hay bạn bè trong nhiều ngày mà chẳng thấy nhớ, thậm chí đôi khi còn muốn tránh xa hơn nữa. Không phải vì t ghét ai hay muốn tách biệt, chỉ là trong những khoảng thời gian t muốn một mình, xin hãy để t được yên bình. Ban ngày có thể nói chuyện, trao đổi, cười nói thoải mái vì đó là thời gian của công việc. Nhưng sau 18 giờ, t chỉ muốn được ở với chính mình, không bị ai tìm kiếm hay làm phiền.
T nhận ra, mình không phải là người không thích giao tiếp hay gặp gỡ, chỉ là khi ở một mình, t mới thật sự có thể chăm sóc và lắng nghe bên trong tâm hồn mình. Ở trong không gian riêng, t thấy rõ mình hơn, hiểu được mình muốn gì, cần gì, và điều gì khiến mình tổn thương. Ở một mình, t cũng đạt được nhiều điều mà trước kia tưởng như không thể, đặc biệt là cảm giác tự do.
T thật sự trân trọng những ngày như thế. Thật sự, cảm giác một mình đi dạo, một mình làm vài điều mình thích, đúng là một sự bình yên khó tả. Đôi khi cũng có chút cô đơn, nhưng lại là một nỗi cô đơn an toàn. Kiểu cảm giác “không ai đồng điệu được với mình” thôi, chứ chẳng có gì buồn bã cả. T cũng nghe nhiều người nói giống vậy, có gia đình rồi mà vẫn thích được một mình, như hồi chưa vướng bận gì bởi vì nó bình yên lắm.

. Lúc em khó khăn còn phải hầu con cặc của L nữa