kingwater1115
Con Chym bản Đôn
Phật lúc còn sống là thánh nhân, lúc chết thì thành công cụ để bọn ma tăng nhét chữ vào mồm.
Theo m như thế nào gọi là đúng, m muốn đúng thì m tìm hiểu về những giáo lý căn bản của Phật giáo hãy nc. Phật không có đúng hay sai, m thấy đúng thì m làm theo, còn không đúng thì không theo. Phật đâu có kêu gọi mọi người tin vào, ai tin thì theo, còn không thì thôi. Nếu m tin mà cuộc đời m tốt lên thì tin, còn không thì m có thể theo đạo chúa, hồi, hoặc vô thần.T hỏi m 1 câu thôi, làm sao để biết Phật đúng?
1. Nhập dòng thánh (nhập lưu) thì 100% maximum 7 kiếp đưa đến A La Hán (giác ngộ). Còn chưa nhập dòng thì số lượng kiếp khó biết được.Nếu n k đưa đến chân lý thì còn cầu làm gì
Chìa khoá là khi mày buông bỏ cái này thì mày buộc phải nắm giữ cái khác.Nhưng t cũng nghĩ Lão tử đang mâu thuẫn. Vì mục đích cũng là một phần của tự nhiên. Nếu k thì n k tự nhiên mà có.
Vậy nếu ta vô vi, thì ta đang áp "mục đích cần phải vô vi" lên cái "mục đích ban đầu". Đó là phủ định của phủ định, liệu có còn thuận tự nhiên không .
Sở dĩ Messi có thể vô vi, nhờ hắn ta may mắn có được. Cái mệnh giúp hắn có. (bên Phật gọi là căn tu)
Có lẽ vô vi là bước đầu tu học. Và bỏ vô vi là bước cuối cùng.
Niết Bàn là trạng thái cũng có thể là vĩnh hằng, nhưng vô thường chỉ có chúng sanh, thường và vô thường chỉ có chúng sanh!Nếu dòng chảy Phật đưa đến chân lý, vì sao nhân loại vẫn không xuôi theo chiều đúng đó? Thậm chí còn ra xa hơn.
Bản thân Phật pháp cũng chứa đựng những điều mâu thuẫn với chính nó. Ví dụ niết bàn là vĩnh hằng, thì làm gì có vô thường. Đời là bể khổ, thì hóa ra vẫn tồn tại nhị nguyên.
Bản thân di sản Phật là 1 khối mâu thuẫn, nên hình hài người tu học sẽ khác lạ (so với tự nhiên)
: cạo tóc, ăn chay, giữ giới, khất thực, ngồi bất động trong thời gian dài,...
Trong tự nhiên duy chỉ có con người làm vậy. Các sinh vật vẫn vui sống mà k cần phải làm vậy. Thậm chí con vật còn không biết cần phải chánh niệm. Chúng trí tuệ thấp nên luôn luôn trong chánh niệm. Con người thông minh nên mới băn khoăn. Con người là 1 dạng quái thai của tự nhiên.
Nếu k có cái gì đúng sai, thì mèo lại hoàn mèo. Lại nhập tục, sống thật bình thường, k bận tâm mưu cầu, k tìm cách nâng nhận thức hay lý luận. Biết là khổ có đó, sướng có đó, nó là thế, chung sống với nó. Đó là bản chất của sự tồn tại.
Tục là gì? Tục là cái làm nên thế giới. Chấp vào có khổ không? Sướng khổ đâu có tồn tại. Thế cứ chấp đi. Cứ làm theo mọi người đi. Làm nó bởi vì ta có thể làm. Tại sao không làm? Làm hay không quan trọng không? Tốt nhất không phân vân bất cứ điều gì.
Thế thì vô minh lại là tối thượng. Không biết mình là ai, mình làm gì. Chỉ xuôi dòng. Giống như diễn viên quần chúng, gió chiều nào theo chiều ấy. Sướng khổ thân chịu, tính toán lý luận có ích gì (vì có đúng đâu?)
Bởi vậy nhiều người tu học đi đến cuối cùng, trong sát na trắng xóa mới chợt ngỡ ngàng. Lại bỏ cà sa, xóa đi đỉnh đầu giới ba, bỏ đi mười đời tu hành. Lại nhập tục, về làm anh nông dân, vui khổ với nhân thế.
Bỏ nhị nguyên, toàn bộ di sản Phật tự sụp đổ trong chính nó. Người tu học tự nhiên quên sạch tất thảy. Nhiều người hóa điên, nhưng thực ra họ tỉnh. Họ trở lại cõi vô minh tối thượng.
Còn nói về tục đế! Khổ đó sướng đó, nhưng mà mày biết có người trầm cảm họ tự tử ko?Nếu dòng chảy Phật đưa đến chân lý, vì sao nhân loại vẫn không xuôi theo chiều đúng đó? Thậm chí còn ra xa hơn.
Bản thân Phật pháp cũng chứa đựng những điều mâu thuẫn với chính nó. Ví dụ niết bàn là vĩnh hằng, thì làm gì có vô thường. Đời là bể khổ, thì hóa ra vẫn tồn tại nhị nguyên.
Bản thân di sản Phật là 1 khối mâu thuẫn, nên hình hài người tu học sẽ khác lạ (so với tự nhiên)
: cạo tóc, ăn chay, giữ giới, khất thực, ngồi bất động trong thời gian dài,...
Trong tự nhiên duy chỉ có con người làm vậy. Các sinh vật vẫn vui sống mà k cần phải làm vậy. Thậm chí con vật còn không biết cần phải chánh niệm. Chúng trí tuệ thấp nên luôn luôn trong chánh niệm. Con người thông minh nên mới băn khoăn. Con người là 1 dạng quái thai của tự nhiên.
Nếu k có cái gì đúng sai, thì mèo lại hoàn mèo. Lại nhập tục, sống thật bình thường, k bận tâm mưu cầu, k tìm cách nâng nhận thức hay lý luận. Biết là khổ có đó, sướng có đó, nó là thế, chung sống với nó. Đó là bản chất của sự tồn tại.
Tục là gì? Tục là cái làm nên thế giới. Chấp vào có khổ không? Sướng khổ đâu có tồn tại. Thế cứ chấp đi. Cứ làm theo mọi người đi. Làm nó bởi vì ta có thể làm. Tại sao không làm? Làm hay không quan trọng không? Tốt nhất không phân vân bất cứ điều gì.
Thế thì vô minh lại là tối thượng. Không biết mình là ai, mình làm gì. Chỉ xuôi dòng. Giống như diễn viên quần chúng, gió chiều nào theo chiều ấy. Sướng khổ thân chịu, tính toán lý luận có ích gì (vì có đúng đâu?)
Bởi vậy nhiều người tu học đi đến cuối cùng, trong sát na trắng xóa mới chợt ngỡ ngàng. Lại bỏ cà sa, xóa đi đỉnh đầu giới ba, bỏ đi mười đời tu hành. Lại nhập tục, về làm anh nông dân, vui khổ với nhân thế.
Bỏ nhị nguyên, toàn bộ di sản Phật tự sụp đổ trong chính nó. Người tu học tự nhiên quên sạch tất thảy. Nhiều người hóa điên, nhưng thực ra họ tỉnh. Họ trở lại cõi vô minh tối thượng.
T chỉ nghĩ "tính nhạy cảm" hay cảm xúc là cái duy nhất mình có ở đời sống này. Hỉ nộ ái ố không bao giờ nói dối.Chìa khoá là khi mày buông bỏ cái này thì mày buộc phải nắm giữ cái khác.
Buông bỏ tham sân si, nhưng ngầm bên trong là mày vẫn đang nắm giữ bằng được giới, định.
Suy nghĩ theo kiểu nhị nguyên như này cũng đúng nhưng so với triết lý của Phật thì chưa tiệm cận được.
Những cái ở trên dành cho người tu hành chứ Phật nào mà dạy người bình thường đi thiền bao giờ, rồi niết bàn này nọ, Phật cũng chả bao giờ dạy người khác phải ăn chay . Đối với người bình thường thì Phật chỉ dạy đừng cố chấp niệm vào cái tôi, đừng đau buồn vì quá khứ, lo lắng vì tương lai, yêu thương mọi người, sống trọn vẹn và sâu sắc với giây phút hiện tại.Nếu dòng chảy Phật đưa đến chân lý, vì sao nhân loại vẫn không xuôi theo chiều đúng đó? Thậm chí còn ra xa hơn.
Bản thân Phật pháp cũng chứa đựng những điều mâu thuẫn với chính nó. Ví dụ niết bàn là vĩnh hằng, thì làm gì có vô thường. Đời là bể khổ, thì hóa ra vẫn tồn tại nhị nguyên.
Bản thân di sản Phật là 1 khối mâu thuẫn, nên hình hài người tu học sẽ khác lạ (so với tự nhiên)
: cạo tóc, ăn chay, giữ giới, khất thực, ngồi bất động trong thời gian dài,...
Trong tự nhiên duy chỉ có con người làm vậy. Các sinh vật vẫn vui sống mà k cần phải làm vậy. Thậm chí con vật còn không biết cần phải chánh niệm. Chúng trí tuệ thấp nên luôn luôn trong chánh niệm. Con người thông minh nên mới băn khoăn. Con người là 1 dạng quái thai của tự nhiên.
Nếu k có cái gì đúng sai, thì mèo lại hoàn mèo. Lại nhập tục, sống thật bình thường, k bận tâm mưu cầu, k tìm cách nâng nhận thức hay lý luận. Biết là khổ có đó, sướng có đó, nó là thế, chung sống với nó. Đó là bản chất của sự tồn tại.
Tục là gì? Tục là cái làm nên thế giới. Chấp vào có khổ không? Sướng khổ đâu có tồn tại. Thế cứ chấp đi. Cứ làm theo mọi người đi. Làm nó bởi vì ta có thể làm. Tại sao không làm? Làm hay không quan trọng không? Tốt nhất không phân vân bất cứ điều gì.
Thế thì vô minh lại là tối thượng. Không biết mình là ai, mình làm gì. Chỉ xuôi dòng. Giống như diễn viên quần chúng, gió chiều nào theo chiều ấy. Sướng khổ thân chịu, tính toán lý luận có ích gì (vì có đúng đâu?)
Bởi vậy nhiều người tu học đi đến cuối cùng, trong sát na trắng xóa mới chợt ngỡ ngàng. Lại bỏ cà sa, xóa đi đỉnh đầu giới ba, bỏ đi mười đời tu hành. Lại nhập tục, về làm anh nông dân, vui khổ với nhân thế.
Bỏ nhị nguyên, toàn bộ di sản Phật tự sụp đổ trong chính nó. Người tu học tự nhiên quên sạch tất thảy. Nhiều người hóa điên, nhưng thực ra họ tỉnh. Họ trở lại cõi vô minh tối thượng.
Lịt mẹ chúng m cứ thần thánh hóa, xàm Lồn ma mịTao nghĩ thái tử Tất Đạt Đa là người xuyên không có hệ thống cấp SSS giúp đỡ làm thiên tôn vì có quá nhiều luận điểm chứng minh điều đó.
- Ổng có 100 kiếp tu tiên theo Bồ Tát đạo nhưng vẫn nhớ từng kiếp.
- Ổng chỉ mất 7 năm bỏ nhà ra đi mà từ cảnh giới Luyện khí lên đến Độ kiếp kỳ, tu bình thường từ Luyện khí lên Nguyên anh nếu có thiên phú khiếp lắm cũng mất cả trăm năm chứ ko thể chỉ 7 năm được.
- Tao từng đọc qua 1 tài liệu kể về 7 năm này của ổng, từ học cách chưởng lửa, chưởng nước lên đến hô phong hoán vũ, cảnh giới tăng cao như hack, hệ thống này chắc chắn phải cấp SSS.
- Lúc ổng hành thiền bế quan dưới gốc cây bồ đề thì có Long thần ra hộ pháp, đám ma tôn thừa cơ tới phá bị đánh te tua, khả năng là pháp bảo cấp SSS.
- Lúc độ kiếp thành công trở thành thiên tôn thánh nhân thì được hệ thống tặng pháp bảo bình nước cấp SSS có thể lội ngược dòng nước.
- Lúc Anan bị ma tôn dụ dỗ hòng tạo tâm ma để Anan ko thể tăng tu vi thì ổng móc pháp bảo cấp SSS bay tới cứu.
......
Còn nhiều cái nữa mà tao đéo rảnh gõ tiếp.
Đó là giản lược mục đích của Phật nhưng phương pháp đạt được mục đích đó, những công cụ như thiền, chánh niệm, buông bỏ, giới định tuệ mới thực sự quan trọng.Những cái ở trên dành cho người tu hành chứ Phật nào mà dạy người bình thường đi thiền bao giờ, rồi niết bàn này nọ. Đối với người bình thường thì Phật chỉ dạy đừng cố chấp niệm vào cái tôi, đừng đau buồn vì quá khứ, lo lắng vì tương lai, yêu thương mọi người, sống trọn vẹn và sâu sắc với giây phút hiện tại.
T nghĩ Phật dự liệu được, vì công pháp đó phi tự nhiên (và Phật biết n k đúng với thế giới). Thế giới là 1 tựa game. Phật tìm ra bản hack để giúp player an lạc. Nhưng vì n là bản hack, nên n sẽ bị đào thải theo quá trình update của game.Phật đã dự là công pháp của mình tới thời nay là hết tác dụng rồi. Vì bản thân Phật cũng chẳng sống để sửa lại phương pháp tu cho phù hợp. Cái mình đọc được bây giờ là dị bản được các môn đệ truyền lại.
Thế Phật có phép là thiệt hay ko? Tao dám khẳng định chưa từng 1 ông sư nào dám phủ định chuyện đó luôn.Lịt mẹ chúng m cứ thần thánh hóa, xàm lồn ma mị
Đạo Phật nói cho cùng nó là 1 dạng triết lý nhân sinh hướng tới 2 mục đích:
- Hướng con ng tới chân thiện mỹ
- Hiểu rõ những khó khăn, biến cố sẽ gặp phải trong cđ, ko trốn tránh, oán than, dũng cảm đương đầu
. hết
Nếu nó là phi tự nhiên thì hãy nghĩ về cuộc sống! Khi mày đi ngược dòng mày có thể là người thành công bởi vì chẳng ai giống mày!Đó là giản lược mục đích của Phật nhưng phương pháp đạt được mục đích đó, những công cụ như thiền, chánh niệm, buông bỏ, giới định tuệ mới thực sự quan trọng.
T chỉ cảm thấy sự phi tự nhiên của những công cụ này.
Còn nếu chỉ nói về mục đích không. Tức lý thuyết suông, thì chưa đủ.
Phật nào dạy ăn chay m, Phật cũng là người ăn mặn mà, rồi Phật nào nói không được lấy chồng lấy vợ vậy. Phật chỉ nói là không được ngoại tình. Còn mấy cái không lấy chồng lấy vợ là giới luật dành cho mấy người tu hành thôi, chứ ko phải áp dụng cho người thường.Từ lâu tui thắc mắc nếu như 8 tỷ người đều theo phật giáo, ăn chay k đụ đẻ thì thế nào
Cái này tui hỏi thật, vậy cả thế giới đạt niết bàn à
Vậy rồi người ta đi tu hết thì saoPhật nào dạy ăn chay m, Phật cũng là người ăn mặn mà, rồi Phật nào nói không được lấy chồng lấy vợ vậy. Phật chỉ nói là không được ngoại tình. Còn mấy cái không lấy chồng lấy vợ là giới luật dành cho mấy người tu hành thôi, chứ ko phải áp dụng cho người thường.
Mày đọc "Câu chuyện dòng sông" chưa. Suy nghĩ của mày gợi tao nhớ về nhân vật chính trong đó.T chỉ nghĩ "tính nhạy cảm" hay cảm xúc là cái duy nhất mình có ở đời sống này. Hỉ nộ ái ố không bao giờ nói dối.
Nên chấp theo nó là thì đáng tin. Cái gì vui thì mình làm. Bởi vì mình thực sự cần nó. Làm và sau đó lắng nghe cảm xúc xem ưng thuận hay không để kiểm chứng. Đương nhiên bao gồm cả tham, sân, si.
T chỉ quan sát những cái tục đó r đúc kết. K có đúng sai, nên vẫn cứ làm nếu có thể, r nhận cảm. Chứ k phải k làm.
Nhiều người ngoài kia k nắm giữ 1 cái gì. Họ vô minh. Nhưng t nghĩ trong cái không biết đó có sự tối thượng. Giống như Adam Eva chưa ăn trái cấm vậy.
Không phải ai cũng đi tu được đâu, vì cái đó là duyên. Nhiều người có căn tu thì họ sẽ nhận thức được việc đó, còn những người kiểu cố tu thì đi tu 1 thời gian cũng sẽ chán và chả ngộ ra được gì, rồi làm điều sai trái. Như t vẫn tin Phật nhưng giờ đi tu thì t chịu thua, vì t thích sống cuộc sống bình thường.Vậy rồi người ta đi tu hết thì sao
quả báo là tụi đen giờ đang làm bố, làm ông nội trên chính đất tây lông đó thôi, gái cũng bị cu đen 20cm nó dập.Phật hình như là tự ngộ ra đạo, tự giải thoát bản thân khỏi muộn phiền (ko nghĩ đến những cái làm mình buồn) chứ chẳng có phật nào phù phù hộ cho tham ô, tham nhũng, làm chuyện xấu xong tu thù hết cả, cái đấy chỉ có phật tàu khựa, phật tây du ký thôi. Nhìn bọn tây lông đi khai phá thế giới, phát triển công nghiệp giết bao thổ dân cướp đất kìa. Đất nước vẫn phát triển, vẫn khoa học công nghệ ầm ầm chứ có quả báo gì đâu. Trong khi một số nơi ngày xưa là khởi nguồn của phật giáo thì bây giờ phật giáo tại đó đã suy tàn rồi, chỉ còn đạo hindu, bà la môn, hồi giáo thôi
Không phải ai tu cũng chứng đắc không phải ai tu cũng đạt Niết Bàn!Từ lâu tui thắc mắc nếu như 8 tỷ người đều theo phật giáo, ăn chay k đụ đẻ thì thế nào
Cái này tui hỏi thật, vậy cả thế giới đạt niết bàn à