Sáng nay em hỏi mẹ em, nếu năm sau con đậu đại học, mẹ có tiền cho con đi học không. Mẹ tao bảo không, nếu thi lại ráng vào sư phạm, ca qđ mà học nhà nước nuôi, học phí nay mắc lắm, tiền học rồi tiền ăn tiền ở mẹ nuôi ko nổi, còn em con nữa. Nhưng CA QĐ thì mắt tao mù 1 bên theo không được, sư phạm tao ko thích.
Tao chửi bã, đập bàn ghế đồ đạc trong nhà, tao nói bã nghèo, không có tiền lo cho con cái bằng bạn bằng bè, nhìn con nhà người ta 18 tuổi ba mẹ mua xe tay ga để đi, còn con bộ đồ mặc cho nên người cũng không có. Nên thấy nhục chứ đừng trách con cái hèn kém, người ta 18 tuổi ra đời không cần học đại học, bố mẹ cũng vẽ đường cho nó sống tốt. Hàng xóm có nghe cười cũng kệ mẹ, vì đây không phải lần đầu tao đập phá đồ đạc.
Tao gọi ba tao nói ra câu từ rất lâu, Giờ cho con cái xe máy cũ con vô sài gòn mưu sinh, còn không thì từ nay không có cha con, tình nghĩa gì nữa. Thấy ổng không nói gì, cứ bảo tao grab đâm chém đánh đập ghê lắm, mày sao làm được. Tao cúp máy chặn mẹ số.
Tao chửi mẹ nhưng thương bã, khổ cực lắm, cố hết sức nuôi cho tao ko đói ngày nào. Nhưng cuộc sống này nói thật, đã nghèo thì đừng đẻ sinh con ra làm gì cho đời nó thêm khổ.
Tao 2k2 đấy, 4 tháng nữa tròn 20 tuổi, nhưng nhìn xem tao khác gì con chó, còn mấy đứa bằng tuổi tao vui chơi nhảy múa bên ngoài xã hội. Tao hận cha mẹ tao lắm, ước gì tao sinh ra trong nhà giàu, cha tao giàu như anh Alau, anh Mạnh Thường, mẹ tao làm giáo viên, bác sĩ, công chức.
Tao dành dùm được 1 triệu rưỡi, vài ngày nữa tao bắt xe lên HN, tới khoa thận bệnh viện việt đức tìm chỗ hiến thận. Tml nào ở HN gặp nhau cafe nhé. CN tuần sau tao ở HN