Các bậc giác ngộ cho rằng đời là 1 giấc mơ dài, tao cũng có cảm giác thế, nhưng có 1 số điều vô cùng nghịch lý.
Nếu ta biết cuộc sống này chỉ là 1 giấc mơ, thì tại sao ta cứ phải cố gắng cực nhọc để tiếp tục giấc mơ này? Tại sao ta ko kết thúc giấc mơ ngay tại đây?
Mà nếu đã là giấc mơ, mọi thứ ko thật thì ngại gì cực nhọc, ngại gì khổ ải, cứ vậy mà bỏ sức ra để giấc mơ tiếp tục đi, cuối cùng cái cực nhọc đó cũng đâu có thật đâu.
Vậy cuối cùng nên chịu cực khổ và coi nó như ko có gì, hay nên kết thúc mẹ nó giấc mơ cho nhanh?
Thật là kì cục
Nếu ta biết cuộc sống này chỉ là 1 giấc mơ, thì tại sao ta cứ phải cố gắng cực nhọc để tiếp tục giấc mơ này? Tại sao ta ko kết thúc giấc mơ ngay tại đây?
Mà nếu đã là giấc mơ, mọi thứ ko thật thì ngại gì cực nhọc, ngại gì khổ ải, cứ vậy mà bỏ sức ra để giấc mơ tiếp tục đi, cuối cùng cái cực nhọc đó cũng đâu có thật đâu.
Vậy cuối cùng nên chịu cực khổ và coi nó như ko có gì, hay nên kết thúc mẹ nó giấc mơ cho nhanh?
Thật là kì cục
Sửa lần cuối: