Có Hình Người bố của chúng m ảnh hưởng đến cuộc đời chúng m như thế nào ?

Khi mày đã nhìn ra vấn đề thì thay đổi từng bước chứ đừng kỳ vọng thay đổi nhanh, gặp gỡ bạn bè chăm chỉ có chí tiến thủ nhiều vào mày sẽ tốt lên, tập thể thao cũng tốt nhưng chỉ giúp mày bỏ nghiện game, muốn thay đổi thêm tư duy thì phải trao đổi thông tin nhiều, gặp gỡ nhiều n hoặc đơn giản nhất là tham gia 1 khóa học nào đấy, tự mày sẽ có được những mqh mới tốt hơn. Cái hay của những lớp học bên ngoài là xung quanh toàn những con người tích cực, đang cố gắng
Trời xanh có mắt, chỉ cần m chăm chỉ cùng suy nghĩ thiện lành thì sẽ thành công
T nghĩ phải mất 5 năm mới thoát cái bóng ông già
 
Thật! Cứ tưởng nhiều cơ bắp sẽ mạnh mẽ hay gì :vozvn (20):
T cũng đến sợ cái lũ đầu buồi ấy. Bản chất chúng nó thua game A. Xong cố chơi tiếp game B để hy vọng gỡ gạc. Mà cứ ra vẻ là giải thoát , làm winner. Đcm 1 winner thật sự là ngã ở đâu. Gấp đôi ở đấy. Còn ko thì dí buồi care về game ấy nữa. ))
 
Ba t đi cải tạo xong về sanh tao. Ở Sài Gòn.
Sau đó đi Tu,
1 năm gặp ổng tầm 2-3 tháng (hè về chỗ ổng tu đào đất, chăn bò, chơi vs dế)
Sau này đoàn tụ được thì chăm ổng cũng tầm chỉ 3-4 tháng trước khi bệnh qua đời.
Nên tao từ từ lớn trở nên hơi vô kỷ luật, lan man, và sống có phần tự cô lập bản thân, vì từ nhỏ đã thường phải tự tìm niềm vui riêng. Lúc đó nhỏ quá t cũng chẳng nhận ra t đã thiếu thốn cái gì. Tao chỉ thấy yên ổn khi ở một mình.
T nhìn cảnh cha mẹ dắt con cái + vợ đi chơi, tao vẫn chưa hiểu được niềm vui đó ntn.
 
xưa bố tao đánh tao vô cớ, tao mới đi học về, tự nhiên túm cổ áo phía sau, bạt tai vô đầu tao 3 cái, cực mạnh cực đau, tao đéo hiểu là đánh vì lỗi nào, có lẽ là hôm qua, hôm kia, nhưng tao ko thể cảm nhận tao đủ sai để chịu được 3 cú đó, khi tao đang suy nghĩ thì tao bị bạt 2 cú vô trán, đầu nữa, nói là bạt tai chứ nó giống những cú đấm hơn, rắn chắc, bàn tay lông lá và cứng đó, bạt tai kiểu co mấy ngón tay lại, nên như đấm luôn


mẹ tao thấy vậy cũng im im đéo dám nói gì, chắc vì sợ, chứ ko phải là ủng hộ cha tao đánh tao


sau đó mấy năm, cha tao chết vì đau gan, tao nghĩ đáng đời, bất kì ai làm tổn hại tới tao đều nhận hậu quả

còn 1 ông hàng xóm nữa cũng từng bắt nạt con nít như tao và cũng ra đi vì đau gan từ từ tao kể sau
 
T cũng đến sợ cái lũ đầu buồi ấy. Bản chất chúng nó thua game A. Xong cố chơi tiếp game B để hy vọng gỡ gạc. Mà cứ ra vẻ là giải thoát , làm winner. Đcm 1 winner thật sự là ngã ở đâu. Gấp đôi ở đấy. Còn ko thì dí buồi care về game ấy nữa. ))
Do mày ngu đấy chứ?

Mày bảo gym nó đéo có ý nghĩa gì? Tăng vài lượng thịt nó có thể cho mày tự tin hơn, tăng tes nam tính hơn? Giải toả stress tốt hơn? Như vậy còn đéo đủ hả thằng loz?🤣

Theo mày là tập gym nó vô dụng, đó là ý kiến của mày. Nhưng nhiều cái vô dụng nó hình thành 1 thói quen khác, một con người khác.

Ý kiến thì ý kiến, mấy thằng ngu sủa đổng đéo góp ý đc gì, còn bàn lùi cho họ mất hết ý chí mới vừa lòng🤣

Còn cái câu mày loser là do bản chất mày loser chứ đéo phải do gia đình là tao biết đéo biết clg rồi🤣 gia đình, xã hội, môi trường từ nhỏ nó ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách của mày nhé con. Đọc sách nhiều vô cho bớt mấy cái ngu lại. Thời nào rồi thốt mấy câu ngu ngốc vkl🤣
 
Chủ đề này t nghĩ là 1 chủ đề lớn nhất cuộc đời t. Kể ngắn thì gia đình t từng là 1 nhà rất giàu có trước 1975. Sau đó, ông t đi cải tạo, nhưng khổ là bị sốt rét được cho ra sớm, chính điều này đã cắt đứt đường đi diện HO. Cho nên từ sau 1975 => 2000 nhà t thuộc dạng cố kiếm đủ ăn. 1 mình bà nội t lo hết. Cho đến khi toàn bộ cô chú t đều định cư Mỹ được thì tới ông bà nội t đi định cư. Và thế là tại VN chỉ con gia đình ba t. T không rõ chuyện nhà trước 2000. Nhưng cô chú t qua Mỹ rồi thì chỉ giúp đở lắt nhắt giai đoạn trước 2010. Đâm ra kinh tế nhà t cũng tạm gọi là ổn. Ba t thì cũng bương chải khó khăn với nghề làm hộp quà. Cũng gọi là thành công khi chiếm được thị phần của toàn thành phố giai đoạn trước 2015 nên nói thẳng ra tuổi trẻ t không thiếu cũng không giàu vì chỉ là gia công ở 1 ngách nhỏ, không phát triển lên xưởng làm lớn. Thời gian này thì ba t ổng rất gia trưởng. Ba và mẹ t cải nhau rất nhiều và có những đợt rất lớn. T lớn lên trong những lần cải vả điên cuồng này và có lần ổng bị ông bác 2 t đẩy ra nên từ đó mối quan hệ của nhà nội và ngoại không tốt. T cứ lớn lên với suy nghĩ ông già t là một người gia trưởng, cộc cằn và EQ kém. Rồi cho đến khi bà nội t mở hồ sơ đi Mỹ cho nhà t thì từ giai đoạn đó đã tiêm vào đầu ổng việc làm thư thư để đi Mỹ. Thế là trong quá trình t học đại học, t chứng kiến sự đi xuống về tinh thần của ổng, trở nên 1 người ù lì, khác hẳn lúc trước là 1 người xông pha làm ăn. T không rõ nguyên nhân gì cụ thể đã làm cho ổng càng ngày càng kém về mặt tinh thần, ổng thường xuyên "bị bệnh". Vừa hết cái này là tới cái khác, khiến cho cuộc sống không an yên đối với 1 người sắp đi Mỹ. Cả khoản thời gian trưởng thành t luôn suy nghĩ nát óc vì sao mọi chuyện lại như thế? T phải hoàn toàn trưởng thành 1 mình, hoàn toàn ra đời bơi bằng 2 đôi tay trắng. Điều duy nhất t có là được ăn ở miễn phí ở nhà và chiếc xe máy được thưởng vì đậu đại học.

Thế rồi khi t trưởng thành hơn, lấy vợ và sinh con. Đầu óc ngày càng mở mang hiểu biết thì t mới nhận ra dòng họ bà nội t có 1 gen lặn gây bệnh lú lẩn về già. Từ bà cóc, chị của bà nội t, bà nội t và có thể là ba t và t sẽ bị như vậy. Từ đó t mới tìm hiểu về các gen di truyền và các bệnh về tâm lý. Từ đây t phát hiện ra 1 sự thật đau lòng là ba t bị bệnh tâm lý, mà cụ thể là âu lo nặng dẫn đến trầm cảm. Trong xã hội VN, các bệnh tâm lý gần như vô hình. Không ai quan tâm người đó có bị bệnh tâm lý không? làm sao không được khi VN có ít nhất 2 thế hệ trải qua khói lửa chiến tranh, giai đoạn nghèo khó bao cấp và giai đoạn phát triển sau 2008. Những căn bệnh nó luồn lách và tiềm ẩn trong não những người thế hệ trước, khiến cho tính khí, hành động của họ trở nên không tốt đẹp. Vì t tin t có 1 người ba tốt. Ông rất có trách nhiệm, không ngoại tình, không ăn chơi nhậu nhẹt. Việc gia trưởng thì đúng tác phong dạy dỗ theo phong cách truyền thống. Cái này không trách ông được vì đó là điều được truyền lại bao thế hệ.

T viết dài, mong tụi m hiểu cái cốt trong bài t nói. Có những mặt thế hệ t và tụi m hoặc bọn trẻ sau này nó không hiểu. Có những điều trong cuộc sống nó ẩn đi. Tụi m phát hiện ra được thì mong có góc nhìn khác đi hơn.
 
Là 1 người ít nói nhưng nói câu nào thấm câu đó. Giờ thì tao cũng làm bố rồi nên thấu hiểu những gì ông làm trước kia. Tất cả là vì con cái
 
Tao từng rất ko ưa bố tao, từ nhỏ tao tự nhủ với bản thân rằng sau này sẽ không như bố t nhưng kết cục cuộc đời t lại ngày càng loser như ổng
Về bố tao: ít nói , nói chuyện vô duyên nói câu nào ghét câu đó nên đéo có bạn , có độc 2 thằng bạn mà một thằng nát rượu , một thằng thì bám váy vợ , bố tao mỗi lần vào mâm cơm là lại ngồi ăn mày quá khứ hồi nhỏ học giỏi thế nào rồi than thân trách phận do thế này do thế kia nên nghèo, đéo làm ra 1 đồng nuôi gia đình mà suốt ngày chửi mẹ tao nghèo là do lấy vợ đần , trong khi mẹ t trụ cột kinh tế bao lâu nay. lại hay bỏ cuộc , trước làm thợ điện 1 thời gian lại bỏ, rồi làm nông , rồi bảo vệ gặp tí khó khăn là bỏ, nói chung tật xấu thì nhiều mà tiếp xúc là tụi m có thể phán ngay là đéo giàu nổi tư duy nghèo mạt

Về tao: tao hướng nội ít nói giống bố, nói chuyện bị lắp nặng, lúc nhỏ bị bạo hành nhiều nên lúc éo nào cũng tự ti bản thân ,24t mới được chịch lần đầu , loser nghiện game nặng, tao hạn chế nói chuyện với bố từ lúc tao lên SG học , h gần 30t nhưng cái bóng ấy vẫn quá lớn chúng m ạ , ừ bây h tao cũng đang lên xàm than thân trách phận đây, nhưng năm nay một biến chuyển mới đã đến với tao: tao bỏ game và đăng ký tập gym, tao đéo muốn trở thành con người giống bố tao , tao phải mạnh mẽ chúng m ạ !
1 bài viết rất real, t thích cái cách nói sự thật của m, vì là 1 người đàn ông mà, t kb kể chuyện gia đình cho ai cả, sau khi t đến độ tuổi này, nhưng t cũng thấy rất tôn trọng bố t, bố t là 1 người đúng nghĩa đàn ông, dù ông có k giàu, nhưng ông ôn hòa vs tất cả, kiếm tiền nuôi t đến hết bậc đại học, mặc dù cuộc đời bố t k được trải thảm thẳng nhưng bố t vẫn là người lớn lên cùng t, hết năm nay cũng đến lúc t ở riêng nhưng bố t vẫn luôn là kim chỉ nam trong suốt cuộc đời của t
 
Ông già tao thì là người không có trách nghiệm, còn bà già tao thì cũng ngoại tình, từ bé đến lớn tao sống trong nước mắt, nhưng tao thì lại khác các tml ở đây là chỉ học theo những cái tốt của ông bà già, cái xấu thì tao bỏ qua, ông già tao thì vô trách nhiệm, con cái bỏ bê không nuôi nhưng được cái tư duy khá tốt nên tao học được nhiều chuyện nội ngoại ông già tao cũng bỏ bê và tao cũng bị họ nội kì thị do ông già tao, còn bà già tao là dân chợ búa nhưng nuôi được cả nhà và bà già tao ngoại giao lấy lòng người khác khá tốt nhưng tư duy khá kém, tao thì kết hợp 2 cái tốt của 2 người lại, giờ thì tao chưa lấy vợ, chưa thành công vì vẫn đang tuổi phấn đấu, nhưng ít nhiều tao vẫn thay thế được ông già trong khoản có trách nghiệm với gia đình, cái gì ông già tao không làm được thì tao lại là người đứng ra làm, tuy tao chưa thành công nhưng tao vẫn tự hào vì tao đéo giống ông già tao, tao thì va vấp khá sớm nên cũng thấm thế nào là mùi đời, tuy đéo được gia đình dạy dỗ nhưng tao vẫn gặp được những quý nhân của đời mình và học khá nhiều từ họ
 
Sợ nhất mầy thằng đàn ông đã vô dụng, bất tài mà còn gia trưởng vs hay cau có chửi bới. Quanh xóm tao thấy trường hợp đấy nhiều. Kể cả th a rể của tao luôn. Có lẽ là bị đời nó chà đạp nên lúc nào trong người cũng cảm thấy tức tối khó chịu. May là mấy tml đó sinh ra thời xưa chứ bh có cc nào nó ưa. Công nhận người phụ nữ thời xưa giỏi chịu đựng vì con cái, vì gia đình vkl. Tụi con gái thời nay có cái máu loz mà nó chịu vậy.

Con cái thì có thể thừa hưởng cái gen của bố hoặc mẹ. Tao thì giống ông già y đúc. Hát hay, đẹp trai, đào hoa, đa tình, lăng nhăng vcc, đa nhiệm làm nghề gì cũng được, chịu khó chịu khổ phấn đấu tốt. Ông già thì tao 2 vợ. Vợ bé thì 3 đứa con. Ở gần nhà luôn. Dm đến lúc già rồi k làm gì vẫn cặp kè mấy con mẹ sgm quanh xóm. Vkl. Nhục éo tả được. Nên đởi tao quyết định đéo lấy vợ để khỏi khổ vợ con sau này.
 
xưa bố tao đánh tao vô cớ, tao mới đi học về, tự nhiên túm cổ áo phía sau, bạt tai vô đầu tao 3 cái, cực mạnh cực đau, tao đéo hiểu là đánh vì lỗi nào, có lẽ là hôm qua, hôm kia, nhưng tao ko thể cảm nhận tao đủ sai để chịu được 3 cú đó, khi tao đang suy nghĩ thì tao bị bạt 2 cú vô trán, đầu nữa, nói là bạt tai chứ nó giống những cú đấm hơn, rắn chắc, bàn tay lông lá và cứng đó, bạt tai kiểu co mấy ngón tay lại, nên như đấm luôn


mẹ tao thấy vậy cũng im im đéo dám nói gì, chắc vì sợ, chứ ko phải là ủng hộ cha tao đánh tao


sau đó mấy năm, cha tao chết vì đau gan, tao nghĩ đáng đời, bất kì ai làm tổn hại tới tao đều nhận hậu quả

còn 1 ông hàng xóm nữa cũng từng bắt nạt con nít như tao và cũng ra đi vì đau gan từ từ tao kể sau
Giống tao thế, có lần ba t chở t với thằng e đi cắt tóc cũng gần nhà thôi, ba t bảo cắt xong ba t lên đón, nhưng t đợi lâu nên dẫn thằng e về trước , tuy nhiên t đéo đi bằng con đường ba t chở t đi mà đi đường tắt, thế là ba t chạy lòng vòng không thấy gần về nhà bắt gặp tao đè đánh tao giữa đường, ba t đánh tao như kẻ thù ấy , người qua đường tưởng giang hồ thanh toán nhau nên đéo ai can ngăn , xong t chỉ đứng yên cho đánh chứ đéo biết phải làm gì cũng k khóc lóc gì cả , nhưng trong tâm tao bị ám ảnh tâm lý là thật từ lúc đó lúc éo nào cũng lầm lì ngồi thẫn người ra , sau này ra đời có bị ai đánh hay chửi tao cũng chỉ biết đứng yên cúi gầm mặt làm bao cát chứ đéo biết phản ứng sao
 
Giống tao thế, có lần ba t chở t với thằng e đi cắt tóc cũng gần nhà thôi, ba t bảo cắt xong ba t lên đón, nhưng t đợi lâu nên dẫn thằng e về trước , tuy nhiên t đéo đi bằng con đường ba t chở t đi mà đi đường tắt, thế là ba t chạy lòng vòng không thấy gần về nhà bắt gặp tao đè đánh tao giữa đường, ba t đánh tao như kẻ thù ấy , người qua đường tưởng giang hồ thanh toán nhau nên đéo ai can ngăn , xong t chỉ đứng yên cho đánh chứ đéo biết phải làm gì cũng k khóc lóc gì cả , nhưng trong tâm tao bị ám ảnh tâm lý là thật từ lúc đó lúc éo nào cũng lầm lì ngồi thẫn người ra , sau này ra đời có bị ai đánh hay chửi tao cũng chỉ biết đứng yên cúi gầm mặt làm bao cát chứ đéo biết phản ứng sao
Ra mua cuốn self help Yêu Lành về đọc. Nó giúp hiểu hơn về nhân quả mấy cái mối quan hệ. Cũng tìm ra cách mà thứ tha cho người ta, và cũng tìm ra cách mà thứ tha cho mình. Thứ tha để nội tâm nó bình thản hơn. Còn ấm ức bứt rứt, hận thù trong người thì nó theo cả đời, sinh tâm bệnh làm cơ thể tâm trí suy kiệt
 
Tao ko bao giờ cảm nhận đc giá trị của ng bố cho đến khi chính tao có con trai. Lúc nuôi dạy, yêu thương nó tao ngẫm lại mới biết ngày xưa mình thiệt thòi.
 

Có thể bạn quan tâm

Top