Người hùng Nhảy Dù Mỹ trong thế chiến 2 Jake McNiss và kiểu tóc "Khá Bảnh"

40f89d_053de8a5b57e4bf9b03e98cb00671f92~mv2.jpeg

Jake McNiss sinh năm 1919 tại một mình trên cánh đồng lúa mì ở Kansas. Cha cậu mất sớm vì trận cúm Tây Ban Nha, mẹ cậu làm y tá suốt ngày đêm ở bệnh viện thị trấn.

Jake lớn lên với mùi đất khô, tiếng gió rít qua hàng rào thép gai và những câu chuyện về ông nội từng đánh nhau ở Verdun.
14mcniece-2-articleLarge.jpg



Đến năm 19 tuổi, anh đã trở thành lính cứu hỏa, lao vào những tòa nhà đang cháy trong khi hầu hết những người đàn ông cùng tuổi vẫn đang loay hoay học cách vung búa. Vì vậy, khi Trân Châu Cảng bị tấn công, Jake đã không chờ lệnh gọi nhập ngũ. Anh tình nguyện không phải vì lòng yêu nước, không phải vì diễn thuyết, không phải vì huy chương.

Năm 1941, khi nghe tin Trân Châu Cảng, cậu 22 tuổi, đang lái máy kéo thì bỏ luôn tay lái, đi thẳng đến văn phòng tuyển quân ở Topeka. “Tôi muốn nhảy dù,” cậu nói. Người sĩ quan ngước mắt nhìn thằng nhóc cao lênh khênh, tóc vàng cháy nắng: “Cậu có sợ độ cao không?” Jake cười toe: “Chưa thử bao giờ, thưa ngài.”
Anh tình nguyện gia nhập lính dù vì họ bị thả xuống sau chiến tuyến địch cùng với chất nổ, và Jake thì thích chất nổ. Quân đội đã gửi anh đến Fort Benning để huấn luyện cơ bản. Ngay tuần đầu tiên, sĩ quan chỉ huy đã hỏi anh có hiểu kỷ luật quân đội không. Jake nói, "Chắc chắn rồi."

Jake lớn lên giữa lòng Oklahoma trong thời kỳ Đại suy thoái. 10 đứa con trong một gia đình sống dựa vào bất cứ thứ gì đất đai ban tặng. Anh học bắn súng trước khi biết lái xe, học săn bắn trước khi biết đánh vần một nửa số từ trong sách giáo khoa, và sớm nhận ra rằng cuộc sống không hề tưởng thưởng cho những người biết chờ đợi một cách lịch sự.


images


Tháng 6 năm 1944, Jake đã là trung sĩ của Trung đoàn Bộ binh Dù 505, Sư đoàn Dù 101 “Screaming Eagles”. Cậu 25 tuổi, đeo lon trung sĩ, chỉ huy một tổ 12 người trong Đại đội E. Đêm 5 rạng 6 tháng 6, cậu ngồi trong bụng chiếc C-47 ồn ào, mặt biển Manche tối thẳm. Máy bay rung lắc như sắp tan xác. Bên cạnh cậu, binh nhì Rosario “Rosie” Marino từ Brooklyn đang nôn thốc nôn tháo vào túi giấy. Jake vỗ vai cậu ta: “Nghĩ đến mẹ cậu đang làm spaghetti ở nhà đi, Rosie.” Cả tổ cười ầm lên giữa tiếng động cơ.

Khi đèn xanh bật sáng, Jake là người đầu tiên lao ra cửa. Gió tạt vào mặt như hàng ngàn con dao. Cậu đếm: “Một nghìn… hai nghìn…” rồi giật dây dù. Tiếng súng phòng không Đức bắn lên như pháo hoa đỏ lòm. Dù cậu mở bung, nhưng gió thổi lệch, Jake đáp xuống… ngay giữa một bụi cây táo gai trong vườn của một nông trại Normandy. Cậu treo lơ lửng cách mặt đất 2 mét, súng trường Garand văng đâu mất tiêu.
$_57.JPG


Mệ già người Pháp 70 tuổi, mặc áo ngủ hoa, tay cầm đèn dầu bước ra. Mệ nhìn thằng lính Mỹ lủng lẳng như quả táo chín rồi… cười khùng khục.

Jake thì thào: “Madame… parlez-vous Anglais?” Bà lắc đầu, rút con dao gọt táo ra cắt dây dù cho cậu. Trước khi Jake kịp cảm ơn, mệ dúi vào tay cậu một chai Calvados và nói bằng thứ tiếng Pháp nhanh như gió: “Pour le courage, mon petit.” (Cho lòng dũng cảm của mày, con trai.)

Suốt 36 ngày sau đó, Jake và tổ của cậu chiến đấu khắp vùng bocage Normandy. Họ chiếm giữ cây cầu La Fière, anh ta phải đối mặt với 700 lính Đức chỉ với 35 người đang đói lả, mất nước và kiệt sức. Không thức ăn, không nước uống, không quân tiếp viện, và cây cầu duy nhất họ có thể chạy qua vừa bị máy bay Mỹ phá hủy.

Lúc 5:22 sáng, một sĩ quan Đức bước tới với một lá cờ trắng, không phải để đầu hàng, mà để nói với người Mỹ rằng đã đến lúc phải đầu hàng. Theo quan điểm của người Đức, cuộc chiến này đã thắng lợi. Nhưng người chỉ huy 35 lính dù đó là Jake McNiss, 25 tuổi, tóc kiểu Mohawk, mặt sơn chiến tranh và có thành tích kỷ luật tệ nhất trong toàn bộ sư đoàn của mình. Jake nhìn 700 lính Đức và nói với viên sĩ quan ba từ đơn giản: "Nếu anh muốn thì cứ đến mà lấy."

06:05. Tiếng pháo Đức bắt đầu bắn phá. Cả ngọn đồi rung chuyển. Jake hét lên giữa tiếng nổ:
“Giữ vị trí! Không ai được chạy! Chạy là chết chắc!”

Cậu chia 35 người thành ba nhóm:
- 12 người ở tuyến đầu (hầm cá nhân nông đào bằng mũ sắt)
- 12 người ở tuyến giữa (nằm sau bờ đất)
- 11 người còn lại làm dự bị kiêm tải thương, trong đó có cả cậu.

07:15. Lính Đức tấn công đợt 1. Chúng tràn lên như sóng. Jake bắn hạ thằng trung úy Đức đầu tiên ở khoảng cách chưa tới 50 mét. Tiếng MG-42 của Đức rít lên như xé vải. Hai thằng lính Mỹ bên cạnh Jake bị xé làm đôi ngay lập tức. Cậu kéo xác chúng làm bia đỡ đạn, tiếp tục bắn.

08:40. Đợt 2. Đợt 3. Đợt 4. Mỗi lần Đức lên là Jake lại hô: “Fire!” rồi cả tuyến đồng loạt bắn. Họ bắn tiết kiệm: chỉ bắn khi chắc chắn trúng. Có lúc Đức chỉ cách hầm của Jake 20 mét, cậu thấy rõ mặt một thằng lính Đức còn trẻ măng, mắt xanh, đang khóc vì sợ nhưng vẫn lao lên. Jake bắn một phát vào ngực nó.

11:00. Đạn gần cạn. Chỉ còn 3 băng đạn cuối cùng cho khẩu Thompson của Jake. Cậu ra lệnh: “Dùng lưỡi lê. Nếu hết lưỡi lê thì dùng tay không.”

11:47. Một quả pháo 75mm bắn trúng ngay hố chỉ huy. Jake bị hất tung, tai ù đặc, máu chảy từ mũi. Khi tỉnh lại, cậu thấy Rosie Marino (thằng nhóc Brooklyn) đang nằm đè lên cậu, lưng bị xé toạc, nhưng vẫn cố nhét vào tay Jake khẩu Bazooka còn đúng 1 quả đạn.

Jake bò ra khỏi hố, quỳ một chân, nhắm vào chiếc StuG đang bò lên đồi cách 80 mét. Cậu bắn. Quả đạn bay trúng tháp pháo, xe tăng bốc cháy. Cả đồi Mỹ còn sống đồng loạt hét lên như điên.

13:20. Đức ngừng tấn công. Chúng nằm la liệt dưới chân đồi: hơn 200 xác. Nhưng bên Mỹ chỉ còn 16 người còn chiến đấu được. Jake bị thương thêm lần nữa ở bắp chân, máu thấm đỏ cả ống quần.

Lúc này, từ phía tây, bất ngờ xuất hiện một đơn vị Mỹ: Đại đội B, Trung đoàn 325 Glider (đi bộ vượt sông Merderet bằng thuyền cao su) cuối cùng cũng tới được. Họ nhìn thấy Đồi 30 vẫn cắm cờ Mỹ, vẫn có người bắn trả, liền lao lên hỗ trợ.

Đức rút lui lúc 14:00. Chúng bỏ lại 267 xác, 3 xe tăng cháy và toàn bộ pháo chống tăng.

Tối hôm đó, khi đại tá Vandervoort (tiểu đoàn trưởng) lên đồi, ông chỉ nói một câu với Jake:
“McNiss, hôm nay cậu đã giữ cả bãi Utah chỉ với 35 thằng nhóc đói khát.”

Jake lúc ấy đang ngồi dựa vào xác một thằng lính Đức, hút điếu thuốc lá cuối cùng nhặt được từ túi áo nó, cười méo xệch:
“Thưa đại tá, chúng tôi chỉ không muốn chạy qua cái cầu mà không còn nữa thôi ạ.” Đồi 30 được giữ vững cho đến khi toàn bộ Sư đoàn 101 hội quân ngày 9 tháng 6. Của 35 người sáng hôm ấy, chỉ 18 người còn sống khi mặt trời lặn.

Jake McNiss được đề cử Distinguished Service Cross cho trận này, nhưng cậu từ chối nhận, nói rằng huy chương thuộc về 17 thằng bạn đã nằm lại trên đồi.


Tại sao một người lính mà quân đội liên tục cố gắng trục xuất lại trở thành người đàn ông đã đánh bại một lực lượng Đức đông gấp 20 lần mình, đánh bật tiểu đoàn Fallschirmjäger Đức ra khỏi đồi 30, rồi hành quân giải phóng Sainte-Mère-Église – thị trấn đầu tiên ở Pháp được tự do. Có lần, một quả lựu đạn Đức nổ tung ngay cạnh hố cá nhân của tổ. Jake nhào lên người Rosie, dùng thân mình che mảnh đạn. Jack bị thương nặng ở vai và đùi, nhưng Rosie sống sót. Khi y tá băng bó cho cậu trên chiến trường, Jake chỉ hỏi một câu: “Thằng nhóc Brooklyn có sao không?”
 
Sửa lần cuối:
Tháng 9 năm 1944, Jake lại nhảy dù lần nữa – lần này là vào Hà Lan, Chiến dịch Market Garden. Tổ của cậu đáp lệch 8 cây số, lạc vào rừng thông gần Nijmegen. Trong ba ngày liền, 8 người còn lại của tổ (4 người đã chết hoặc bị bắt) sống sót nhờ khoai tây sống ăn cắp trong hầm của dân Hà Lan và nước mưa hứng bằng mũ sắt. Jake dùng la bàn vỡ và bản đồ rách để dẫn cả nhóm vượt sông Waal dưới hoả lực súng máy MG-42. Khi họ cuối cùng hội quân được với tiểu đoàn, chỉ còn 5 người. Đại tá chỉ huy ôm chầm lấy Jake, thì thầm: “McNiss, cậu là thằng cứng đầu nhất Kansas mà tao từng gặp.”

Jake sống sót qua chiến tranh. Cậu trở về Kansas năm 1945 với một Purple Heart, hai Bronze Star, một vai trái cứng đơ và một chai Calvados còn nguyên bà cụ Pháp đưa. Cậu cưới cô bạn gái thời trung học tên Mary, mở một gara sửa xe ở ngoại ô Wichita. Mỗi tối thứ Bảy, cậu lại ngồi trên hiên nhà, hút thuốc lá Lucky Strike, nhìn về phía chân trời nơi mặt trời lặn đỏ rực như pháo sáng Normandy năm nào.

Khi bọn trẻ con trong xóm hỏi: “Ông đã làm gì trong chiến tranh hả ông Jake?”, cậu chỉ cười, xoa đầu chúng rồi đáp:

“Tao đã nhảy khỏi một chiếc máy bay ngon lành, đáp xuống vườn táo của một mệ ngoại người Pháp, và uống với mệ ấy một ngụm rượu mạnh nhất đời tao. Còn lại… chỉ là đi bộ

images

Veterans Jack Agnew and Jake McNeice of the WW2 Filthy Thirteen squad
Nhưng trong ánh mắt ông lão 91 tuổi ngày nào đó năm 2013, khi ông nằm trên giường bệnh và nhìn ra cửa sổ bệnh viện, người ta vẫn thấy một thằng nhóc Khá Bảnh xứ Kansas 25 tuổi đang lơ lửng giữa bầu trời đêm Normandy, cười toe toét, chờ đèn xanh bật sáng lần nữa và uống vang Pháp của mệ ngoại cho.

Hồ sơ chính thức của Sư đoàn 101 và nhật ký chiến đấu của Trung đoàn 505 vẫn còn lưu tại Bảo tàng Lính Dù Mỹ ở Fort Bragg đến ngày nay. Tên của Jake McNiss (thật ra là Joseph R. McNiss, nhưng đồng đội gọi là Jake) được khắc trên bảng danh dự “Defense of Hill 30 – 7 June 1944”.
 

Có thể bạn quan tâm

Top