Live Nhà phê bình Hoài Thanh đã nhận xét bản chất chế độ Nguỵ.

sami88

Người phá đò sông Đà
LỊCH SỰ

Năm 1979, tốt nghiệp Đại học Sư phạm, tôi được giữ lại trường làm giảng viên môn Văn học Việt Nam. Một lần, giáo sư Mai Quốc Liên, thầy cũ của tôi, dẫn tôi đến thăm nhà phê bình Hoài Thanh (1909-82). Lúc ấy ông bà Hoài Thanh đã dọn vào sống ở Sài Gòn. Nói chuyện một lát, không nhớ tại sao, cả Hoài Thanh lẫn thầy tôi (vốn từ Hà Nội vào) lại so sánh người miền Nam và người miền Bắc. Hoài Thanh nhận xét:

“Bản chất của chế độ nguỵ là xấu vậy mà không hiểu sao nó lại đào tạo con người giỏi thế. Ai cũng lịch sự. Cứ mở miệng ra là cám ơn với xin lỗi rối rít. Ngồi ở trong nhà, có ai đi ngoài đường chõ miệng hỏi cái gì mà mình trả lời xong, cắp đít đi thẳng, không thèm cám ơn một tiếng, thì không cần nhìn, mình cũng biết ngay đó là dân ngoài Bắc vào.”

Năm 1996, lần đầu tiên về Việt Nam, tôi ở Hà Nội ba tuần. Suốt thời gian ấy, hầu như hàng ngày, tôi hay ra vào các tiệm sách để tìm các tài liệu mình cần cho công việc nghiên cứu ở Úc. Mỗi lần vào tiệm, tôi đều gật đầu chào các cô bán sách. Tất cả đều trố mắt nhìn tôi, đầy ngạc nhiên. Sau khi trả tiền sách, tôi “cám ơn”, họ lại trố mắt nhìn tôi, vẫn đầy ngạc nhiên. Nhìn họ, tôi nhớ đến các hợp tác xã thời bao cấp. Ở đó, những người bán hàng là những kẻ đầy quyền lực. Họ bán như bố thí. Mặt họ lúc nào cũng lạnh tanh. Không bao giờ cười hay chào ai cả.

Mà không phải chỉ những người bán hàng. Dạo ấy, đi ra ngoài đường, tôi cũng hiếm nghe những tiếng “xin lỗi” hay “cám ơn”. Cực hiếm.
(Nguyễn Hưng Quốc)
 
LỊCH SỰ

Năm 1979, tốt nghiệp Đại học Sư phạm, tôi được giữ lại trường làm giảng viên môn Văn học Việt Nam. Một lần, giáo sư Mai Quốc Liên, thầy cũ của tôi, dẫn tôi đến thăm nhà phê bình Hoài Thanh (1909-82). Lúc ấy ông bà Hoài Thanh đã dọn vào sống ở Sài Gòn. Nói chuyện một lát, không nhớ tại sao, cả Hoài Thanh lẫn thầy tôi (vốn từ Hà Nội vào) lại so sánh người miền Nam và người miền Bắc. Hoài Thanh nhận xét:

“Bản chất của chế độ nguỵ là xấu vậy mà không hiểu sao nó lại đào tạo con người giỏi thế. Ai cũng lịch sự. Cứ mở miệng ra là cám ơn với xin lỗi rối rít. Ngồi ở trong nhà, có ai đi ngoài đường chõ miệng hỏi cái gì mà mình trả lời xong, cắp đít đi thẳng, không thèm cám ơn một tiếng, thì không cần nhìn, mình cũng biết ngay đó là dân ngoài Bắc vào.”

Năm 1996, lần đầu tiên về Việt Nam, tôi ở Hà Nội ba tuần. Suốt thời gian ấy, hầu như hàng ngày, tôi hay ra vào các tiệm sách để tìm các tài liệu mình cần cho công việc nghiên cứu ở Úc. Mỗi lần vào tiệm, tôi đều gật đầu chào các cô bán sách. Tất cả đều trố mắt nhìn tôi, đầy ngạc nhiên. Sau khi trả tiền sách, tôi “cám ơn”, họ lại trố mắt nhìn tôi, vẫn đầy ngạc nhiên. Nhìn họ, tôi nhớ đến các hợp tác xã thời bao cấp. Ở đó, những người bán hàng là những kẻ đầy quyền lực. Họ bán như bố thí. Mặt họ lúc nào cũng lạnh tanh. Không bao giờ cười hay chào ai cả.

Mà không phải chỉ những người bán hàng. Dạo ấy, đi ra ngoài đường, tôi cũng hiếm nghe những tiếng “xin lỗi” hay “cám ơn”. Cực hiếm.
(Nguyễn Hưng Quốc)
Nguyễn Hưng Quốc tên thật là Nguyễn Ngọc Tuấn vượt biên khỏi Việt Nam năm 1985, đầu tiên sang Pháp, sau đó định cư tại Úc từ năm 1991.
dm 3que lưu vong cút :vozvn (53):
 
Nguyễn Hưng Quốc tên thật là Nguyễn Ngọc Tuấn vượt biên khỏi Việt Nam năm 1985, đầu tiên sang Pháp, sau đó định cư tại Úc từ năm 1991.
dm 3que lưu vong cút :vozvn (53):
:vozvn (17): :vozvn (17): :vozvn (17):
Văn hóa của khỉ rừng ngoài vĩ tuyến
Đéo hiểu là do tư duy của loài bò, đơn giản thế thôi ;))
nhìn đám bò đỏ chửi Mỹ nhưng vẫn chạy qua Mỹ đấy thôi.
Ngụy xấu hay không, chính danh hay không t không biết. Nhưng chế độ đó bảo tồn được cái nội tính tốt của người việt. Còn ******** sử dụng đấu tranh vũ trang để bần cùng hóa con người.
Đang bần cùng hoá qua việc xã lũ đấy.
 
images
 
Do đặt giả định nhầm thôi :vozvn (22): bản chất chế độ nguỵ đẹp vậy nên đào tạo con người giỏi. Đặt chuẩn giả đình là thấy hợp ní liền .
 
LỊCH SỰ

Năm 1979, tốt nghiệp Đại học Sư phạm, tôi được giữ lại trường làm giảng viên môn Văn học Việt Nam. Một lần, giáo sư Mai Quốc Liên, thầy cũ của tôi, dẫn tôi đến thăm nhà phê bình Hoài Thanh (1909-82). Lúc ấy ông bà Hoài Thanh đã dọn vào sống ở Sài Gòn. Nói chuyện một lát, không nhớ tại sao, cả Hoài Thanh lẫn thầy tôi (vốn từ Hà Nội vào) lại so sánh người miền Nam và người miền Bắc. Hoài Thanh nhận xét:

“Bản chất của chế độ nguỵ là xấu vậy mà không hiểu sao nó lại đào tạo con người giỏi thế. Ai cũng lịch sự. Cứ mở miệng ra là cám ơn với xin lỗi rối rít. Ngồi ở trong nhà, có ai đi ngoài đường chõ miệng hỏi cái gì mà mình trả lời xong, cắp đít đi thẳng, không thèm cám ơn một tiếng, thì không cần nhìn, mình cũng biết ngay đó là dân ngoài Bắc vào.”

Năm 1996, lần đầu tiên về Việt Nam, tôi ở Hà Nội ba tuần. Suốt thời gian ấy, hầu như hàng ngày, tôi hay ra vào các tiệm sách để tìm các tài liệu mình cần cho công việc nghiên cứu ở Úc. Mỗi lần vào tiệm, tôi đều gật đầu chào các cô bán sách. Tất cả đều trố mắt nhìn tôi, đầy ngạc nhiên. Sau khi trả tiền sách, tôi “cám ơn”, họ lại trố mắt nhìn tôi, vẫn đầy ngạc nhiên. Nhìn họ, tôi nhớ đến các hợp tác xã thời bao cấp. Ở đó, những người bán hàng là những kẻ đầy quyền lực. Họ bán như bố thí. Mặt họ lúc nào cũng lạnh tanh. Không bao giờ cười hay chào ai cả.

Mà không phải chỉ những người bán hàng. Dạo ấy, đi ra ngoài đường, tôi cũng hiếm nghe những tiếng “xin lỗi” hay “cám ơn”. Cực hiếm.
(Nguyễn Hưng Quốc)
Kẹc
Nghe bí danh Nguyễn Hưng Quốc là ngứa dái
Bớt bớt bắt chước @8keo dùm tao cái
Ngán lắm rồi
 
Có câu chuyện hài: xưa, chính quyền Sài Gòn lựa ra 3 điệp viên xuất sắc nhất, có gốc gia đình là Bắc 54, có thể nói chuẩn giọng và biết được phong tục sinh hoạt của người miền Bắc. Chỉ huy giao cho 3 người này nhiệm vụ thâm nhập ngược ra ngoài vỹ tuyến 17 để lấy thông tin.

Ngay ngày đầu tiên, 1 anh đã bị lộ, bị còng đầu lên công an xã để thẩm vấn. Nguyên nhân bị lộ, là do anh này bị lạc đường, đã nho nhả tới hỏi đường 1 bác nông dân đang làm đồng: "Cháu chào bác, cho cháu hỏi đường đi ...., cháu cám ơn nhá" >> Bị lộ vì dân bấy giờ không biết chào xã giao hay là có câu cảm ơn trên mồm. Cách nói chuyện như "đa cấp thời hiện đại" làm lòi đuôi điệp viên ngay >>> Chết vì quá thanh lịch :surrender:

Được 1 tuần thì đến anh #2 bị lộ, cũng bị lôi lên công an xã để tra khảo. Anh kể mình đã hòa nhập tốt lắm, sao bị phát hiện. Chỉ huy trưởng Bắc+ giải thích. Anh đi ăn phở đúng không ?? - Đúng, rồi sao ?? Ăn xong anh làm gì ?? - Tôi rút khăn mùi xoa ra lau mồm, xỉa răng và thanh toán, rất bình thường. Anh chỉ huy Bắc+ giải thích: dân ngoài này, chúng tôi làm đéo gì có khăn mùi xoa cá nhân, ăn xong lấy thân đũa quẹt mỏ, rồi lấy móng tay dài xỉa răng, chẹp chẹp miệng rồi phun toẹt ra. Chốt phát cuối là lấy nước trà súc miệng ọc ọc rồi nuốt. Thế nó mới chuẩn, hiểu chửa >>> Chết vì quá sạch sẽ tươm tất :amazed:

Anh điệp viên #3 giỏi nhất, núp được hẳn 1 tháng, anh cũng cố hòa nhập với nhịp sống xung quanh. Nhưng đen đủi 1 ngày, đang theo chân nhóm người ra hợp tác xã làm nông, sáng đó ăn trúng củ khoai lùi tro bị thủm nên đau bụng. Anh trốn vào bụi chuối để ỉa, xong rồi kêu vọng ra cho người trong nhóm: "Ê ku, kiếm cho anh tờ khăn giấy xút, anh lau mông cái". Thằng ku tèo nghe được, lập tức chạy đi méc tiểu đội trưởng. Thế là anh điệp viên bị lôi lên xã, quần chưa kịp mặc. Anh trăn trối, muốn biết sao bị lộ, rõ ràng anh đã kỹ lắm rồi. Đáp ứng ân huệ, chỉ huy Bắc+ giải thích, ở đây có giẻ bẩn giẻ rách để chùi đít là khá lắm rồi, mày còn đòi khăn giấy trắng tẩy xút, lấy đâu ra. Cái khăn giấy mà mày chùi đít, tụi tao phải tiết kiệm làm giấy viết văn thư, hiểu không, thôi vĩnh biệt >> chết vì không biết dùng cây que xỏ qua 3 cái lá, để làm cái chùi đít :vozvn (3):

>>> Từ đó mới thấy Bắc+ đã cài được điệp viên leo cao, luồn sâu vào chính quyền Sài Gòn. Nhưng tuyệt nhiên miền Nam không thể cài được ai ra ngược vỹ tuyến. Đơn giản, mày có thể chỉ cho khỉ mặc đồ, rèn nó ăn nói thanh lịch. Nhưng không thể bắt người văn minh ở truồng và hành xử như mọi được, thua đau đớn :shame:
 
Có câu chuyện hài: xưa, chính quyền Sài Gòn lựa ra 3 điệp viên xuất sắc nhất, có gốc gia đình là Bắc 54, có thể nói chuẩn giọng và biết được phong tục sinh hoạt của người miền Bắc. Chỉ huy giao cho 3 người này nhiệm vụ thâm nhập ngược ra ngoài vỹ tuyến 17 để lấy thông tin.

Ngay ngày đầu tiên, 1 anh đã bị lộ, bị còng đầu lên công an xã để thẩm vấn. Nguyên nhân bị lộ, là do anh này bị lạc đường, đã nho nhả tới hỏi đường 1 bác nông dân đang làm đồng: "Cháu chào bác, cho cháu hỏi đường đi ...., cháu cám ơn nhá" >> Bị lộ vì dân bấy giờ không biết chào xã giao hay là có câu cảm ơn trên mồm. Cách nói chuyện như "đa cấp thời hiện đại" làm lòi đuôi điệp viên ngay >>> Chết vì quá thanh lịch :surrender:

Được 1 tuần thì đến anh #2 bị lộ, cũng bị lôi lên công an xã để tra khảo. Anh kể mình đã hòa nhập tốt lắm, sao bị phát hiện. Chỉ huy trưởng Bắc+ giải thích. Anh đi ăn phở đúng không ?? - Đúng, rồi sao ?? Ăn xong anh làm gì ?? - Tôi rút khăn mùi xoa ra lau mồm, xỉa răng và thanh toán, rất bình thường. Anh chỉ huy Bắc+ giải thích: dân ngoài này, chúng tôi làm đéo gì có khăn mùi xoa cá nhân, ăn xong lấy thân đũa quẹt mỏ, rồi lấy móng tay dài xỉa răng, chẹp chẹp miệng rồi phun toẹt ra. Chốt phát cuối là lấy nước trà súc miệng ọc ọc rồi nuốt. Thế nó mới chuẩn, hiểu chửa >>> Chết vì quá sạch sẽ tươm tất :amazed:

Anh điệp viên #3 giỏi nhất, núp được hẳn 1 tháng, anh cũng cố hòa nhập với nhịp sống xung quanh. Nhưng đen đủi 1 ngày, đang theo chân nhóm người ra hợp tác xã làm nông, sáng đó ăn trúng củ khoai lùi tro bị thủm nên đau bụng. Anh trốn vào bụi chuối để ỉa, xong rồi kêu vọng ra cho người trong nhóm: "Ê ku, kiếm cho anh tờ khăn giấy xút, anh lau mông cái". Thằng ku tèo nghe được, lập tức chạy đi méc tiểu đội trưởng. Thế là anh điệp viên bị lôi lên xã, quần chưa kịp mặc. Anh trăn trối, muốn biết sao bị lộ, rõ ràng anh đã kỹ lắm rồi. Đáp ứng ân huệ, chỉ huy Bắc+ giải thích, ở đây có giẻ bẩn giẻ rách để chùi đít là khá lắm rồi, mày còn đòi khăn giấy trắng tẩy xút, lấy đâu ra. Cái khăn giấy mà mày chùi đít, tụi tao phải tiết kiệm làm giấy viết văn thư, hiểu không, thôi vĩnh biệt >> chết vì không biết dùng cây que xỏ qua 3 cái lá, để làm cái chùi đít :vozvn (3):

>>> Từ đó mới thấy Bắc+ đã cài được điệp viên leo cao, luồn sâu vào chính quyền Sài Gòn. Nhưng tuyệt nhiên miền Nam không thể cài được ai ra ngược vỹ tuyến. Đơn giản, mày có thể chỉ cho khỉ mặc đồ, rèn nó ăn nói thanh lịch. Nhưng không thể bắt người văn minh ở truồng và hành xử như mọi được, thua đau đớn :shame:
487553528_1081195874046032_1603690684007723709_n.jpg
 
Tml Hoài Thanh này tao có ấn tượng từ hồi học phổ thông vì phải học mấy cái bài phê bình văn học củ Lồn của nó.
Đụ mẹ văn học Việt cộng đã chó má rồi. Cái lũ viết bài phê bình hay nói thẳng là nâng bi, xào nấu để tuyên truyền mị dân thì độ súc vật phải nói là đạt max level
 

Có thể bạn quan tâm

Top