Nhà thơ bây giờ hết tồn tại r hả tụi bây

Đi là chết ở trong lòng một ít
Chết cho gì mình yêu dấu trong đời
Mình để lại một ít mình thân thiết
Ở mọi nơi và mọi lúc không ngơi

Đó là cái tang của mong ước mà thôi
Là câu cuối của một bài thơ đẹp
Đi là chết ở trong lòng một ít
Mình ra đi, đấy là một trò chơi

Và cho tới lần cuối cùng vĩnh biệt
Chính hồn mình mình gieo rắc cho người
Mình gieo rắc trong mỗi lần tạm biệt
Đi là chết ở trong lòng một ít
 
Đi là chết ở trong lòng một ít
Chết cho gì mình yêu dấu trong đời
Mình để lại một ít mình thân thiết
Ở mọi nơi và mọi lúc không ngơi

Đó là cái tang của mong ước mà thôi
Là câu cuối của một bài thơ đẹp
Đi là chết ở trong lòng một ít
Mình ra đi, đấy là một trò chơi

Và cho tới lần cuối cùng vĩnh biệt
Chính hồn mình mình gieo rắc cho người
Mình gieo rắc trong mỗi lần tạm biệt
Đi là chết ở trong lòng một ít
Tóm lại vẫn là chết :doubt:
 
Đời là cõi tạm trần gian
Đạo là bến giác từ quang nhiệm màu
Đời là tạo sóng ba đào
Đạo là hỷ xả dạt dào từ bi
Đời là oan trái thị phi
Đạo là chân lý bất di bất dời
Đời là bể khổ tơi bời
Đạo là Bát Nhã thuyền rời bến mê
Đời là bình phẩm khen chê
Đạo là khiêm tốn chẳng hề lợi danh
Đời là tranh chấp phân tranh
Đạo là thanh tịnh thiện hành tu tâm
Đời là thế sự oái oăm
Đạo là chánh pháp thậm thâm diệu kỳ

Đạo – Đời hai chữ khắc ghi
Dung hòa hợp lại còn gì lành thay
Tốt đời đẹp đạo dựng xây
Thường Lạc Ngã Tịnh chắp tay Di Đà.
 
Đời như cơn gió nhẹ trôi
Bến bờ hạnh phúc biết nơi nào tìm
Đơn độc một cõi trong tim
Nơi nơi chỉ thấy lặng im cõi lòng
Mặt trời còn có mặt trăng
Chú cuội còn có cô nàng Hằng Nga
Thế gian chăng phải chỉ ta
Vẫn là cô độc, vẫn là đơn côi
Xin làn gió thoảng, mây trôi
Gửi cho tôi đến người tôi trông chờ
Hỡi em cô gái trong thơ
Liệu em có mãi đứng chờ tôi không?
 
Sửa lần cuối:
——Lặng lòng tiếng gió đêm thâu
Ngỡ đâu âm vọng gọi nhau hôm nào
—- Lời thề hẹn ước đã trao
Giờ như chiếc áo năm nào đã phai
—- Cõi đời sao lắm bi ai
Đời người ngắn ngủi tìm hoài thiên thu
—— Lúc yêu thì tiếng hát ru
Hết duyên ngẫm lại gong tù thanh âm
 
Cũng chỉ là vài chiếc lá nhẹ rơi
Làm ta thấy cả bầu trời hiu quạnh
Hôm nào đó lá còn xanh đỏng đảnh
Mà giờ đây đã vàng ánh lên rồi.

Và con người cũng có thế mà thôi
Cứ trôi nổi…nổi trôi như dòng thác
Sống để thấy cõi đời nhiều đen bạc
Đối xử nhau như cỏ rác lạc loài.

Sống trên đời xin đừng có phụ ai
Cười hôm trước ngày mai người cười lại
Đừng mặc định ai giàu là giàu mãi
Ai sa cơ thì phải chịu cúi đầu.

Ngậm máu rồi miệng có sạch được đâu
Còn mang tiếng cơ cầu cho thêm mệt
Ngọc có giũa sẽ không còn tì vết
Nên sống sao để dứt hết muộn phiền.

Hãy an lòng với cuộc sống hồn nhiên
Đừng mơ tưởng sống cho hiền đằm thắm
Tà và chính đâu có xa vạn dặm
Một đường tơ là vạch ngắm chánh tà.
 
——Cuộc đời quá đỗi tào lao
Dẫu chưa thấu suốt vẫn vào áo quan
—- Kiếp người sao lắm hoang mang
Bên nhau chưa tỏ vội vàng xa nhau
—- Chuyện tình vốn chẳng bao lâu
Mà trao nhau những nỗi sầu chơi vơi
—- Ra đời con nước thoi đưa
Mấy ai đau xót khi vừa sinh ra
 
Công cha như núi thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ Hiếu mới là xàm mơ :sweet_kiss:
 
Đón em là chim chích
Về xây lại vườn hồng
Phía chân trời mây trắng
Bay tìm em, phải không?

Đón em là hoa sứ
Ngan ngát dưới mặt trời
Bình minh thơm nắng mới
Theo anh về đấy thôi.

Anh sẽ là vòng nôi
Đỡ dùm em giấc ngủ
Em mềm như lá cỏ
Uống giọt nắng đầu tiên.

Ngày bình yên bình yên
Hoa dầu bay đầy ngõ
Mùa bình yên gõ cửa
Em ngồi nơi gió lùa
Lòng lạnh run như lửa
Anh về theo bóng mưa ...
 
Ngồi nghe hạt bụi vô thường
chạm nhau trên những nẻo đường… lao xao
hạt nào lỡ vướng ta đau
hạt nào lấp lánh sắc màu phù hư!

Lẽ nào ta ngộ nhận ư!?
mà sao ngồi đó trầm tư một mình
vui buồn giữa cuộc nhân sinh
cố an nhiên bước giữa nghìn chông chênh

Ngồi nhìn thế cuộc mông mênh
thời gian bao cuộc nhớ quên, khóc cười
ta như đứa trẻ biếng lười
đang hồi mơ lại một thời đã xa!

giữ ta… mãi mãi là ta
bước đi trên cuộc trầm kha chân tình
trần gian hữu sắc, hữu hình
chỉ mong hạnh phúc, an bình là vui.
 
Người đi, hôm chiều thu chẳng hẹn
Chút tình, thôi để lại chốn quen.
Rời đi cũng là người đang đến
Thế tình rõ vậy, lệ lại hoen ?

Suy tư thấm thía bạc mái đầu
Tỏ tường minh triết lại thêm đau
Hay cứ ngu ngơ vui mà sống
Mộng tình muôn thuở, ta có nhau.
 
—-Trời đông tay nắm bàn tay
Thế gian ai cũng đủ đầy hay sao
— Đời người tựa giấc chiêm bao
Thoáng qua chút mộng vật sao đổi dời
— Nhớ ngày chỉ thích rong chơi
Tuổi xuân cứ ngỡ món hời tiêu pha
— Ngày- đêm đại kỵ tuổi già
Đến khi duyên tận biết qua đêm này ?

Bài này ko nhớ t làm hay copy !
 
Chiếc lá vàng rồi bay về viễn xứ
Cõi nhân gian vốn dĩ rất vô thường
Thì thân này đã mang phận lữ thứ
Có sá gì dấn bước chốn phong sương.

Bởi tất cả cũng chỉ là cát bụi
Sướng hay khổ cũng có khác gì đâu
Dẫu giàu sang bạc vàng như đỉnh núi
Thì mai đây vẫn một nấm đất bầu.

Cứ an nhiên vì đời là cõi tạm
Thác là về nơi cội kiếp lai sinh
Hãy vui lên cho mỗi ngày rạng rỡ
Cớ làm sao phải tự khổ chính mình.

Rồi nhẹ bước như ngoài kia mây gió
Sắc là không ta ngạo với đất trời
Bao sân si một thoáng giây vứt bỏ
Dù mai lìa hồn vẫn thấy thảnh thơi.

Thêm mỗi ngày ta cám ơn thượng đế
Sẽ trọn vui bởi thấu lẽ vô thường
Đêm vừa tàn phố trở mình thức giấc
Bình minh về nắng toả giữa ngàn hương.
 
—Phả vào khoảng lặng đêm thâu
Lim dim hiu hắt nỗi sầu nhân gian
— Cõi lòng xơ xác tang hoang
Ân tình hôm ấy hoá vàng thiên thu
—- Bầu trời khuất lối âm u
Chùn chân đứng lại mây mù kín giăng
—- Trên đầu thấp thoáng ánh trăng
Ngàn sao lơ lửng sao bằng lòng ta
 
Đời gói gọn bằng hai từ trót lỡ
Cớ sao bao thế hệ vẫn sơ cơ
Cứ dại khờ ta dệt mộng làm thơ
Mang tâm tình vọng tìm hoài thương nhớ

Để một ngày hai con người khác lạ
Bước qua nhau chút chua xót phôi pha
Sao cõi lòng thoáng một trời biển cả
Gì đau hơn hai chữ “ ta từng là “.
 
———Đông qua xuân lẻn thoạt đầu
Pháo hồng, rượu cưới, trầu câu đón nàng
—- Thôi thì bèo dạt, dở dang
Hết duyên bọt biển hợp tan giữa dòng
—- Gạt sầu lặng ngắm khoảng không
Sương rơi thấu nỗi tơ lòng miên mang
—- Cung đàn có lúc dở dang
Vốn người lữ khách chỉ sang ngang dòng
 
Top