Về âm nhạc, tao không có nhiều kiến thức nhạc lý, nhưng cũng biết là từ hàn lâm không nên sử dụng trong thể loại nhạc đang bàn. Cái đó dành cho bọn Choplin, Mozart...Ờ, nếu ko có đoạn "Có cái đéo gì mà luận với cả hàn lâm. Nhiều khi cứ phải phức tạp hoá, cao siêu hoá vấn đề lên làm gì."
Nên là tao cho mày 1 chút "hàn lâm". Về âm nhạc đại chúng, vn ko thua kém bất cứ quốc gia châu á nào chỉ cần với PD và VC.
Mọi thứ vẫn dc kế thừa cho đến khi +S quyết tâm phá hoại vào đầu thập niên 90. Phá hơn cả bao triều đại pk cộng lại
Còn mấy thể loại tân nhạc từ hồi mới hình thành (tiền chiến), tao tìm hiểu không ít. Tao thấy mấy thằng hay trầm trọng hoá, nó giống kiểu fan nhạc Trịnh Công Sơn, nói một hồi kiểu phải là có gu lắm mới thẩm thấu, thế lọ thế chai. Rất hài.
Phạm Duy là nhạc sĩ lớn nhất VN về vai trò và tác phẩm, cũng phải mò sang Pháp học không ít. Nên là tân nhạc VN, so với bọn Âu Mỹ, theo tao là không thể so được.
Nhớ ngày học tiếng Anh, ông thầy vác cái đài lên, mở các khúc khác nhau và giới thiệu: Thế này là ballad này, thế kia là jazz, thế lọ thế chai là techno... Tao thấy nó hệ thống bài bản chứ đéo phải mớ hỗn độn như VN.
