titoe
Lãnh tụ yếu sinh lý
Dạo vừa rồi tao dính nhiều việc lu bù nên đéo chăm lên các mạng hóng tin tức được. Và quả thực quãng thời gian cách ly đó đã cho tao nhiều suy nghĩ, góc nhìn thú vị về cõi sống số. Giữa thực và ảo, giữa ham muốn và tiết chế dục vọng, giữa ảo tưởng các câu chiện kể về bản thân và thứ thực tế mày là. Nó là sự đan xen, kết hợp chồng chéo của các câu chiện, của ý thức, dục vọng, ảo tưởng nhiều câu chuyện rác rưởi đc kể chồng chéo nhau.
Lấy thí dụ 2 đứa khùng điên ảo tưởng này:




Con người vốn bị quy định bởi rất nhiều thứ như gen, tuổi tác, trình độ văn hóa, điều kiện xã hội...khiến mày bị dán dãn, đóng khung trong 1 dạng nào đó. Nhưng đồng thời là người, mày có quyền năng hành động, sáng tạo ra những thứ mày muốn, hy vọng, ướt ao hay ccc gì đó. Trong lịch sử, quyền năng đc sáng tạo, thể hiện này vốn thuộc về giới elite, tụi rảnh rỗi và kiến thức sâu rộng và đủ điên cuồng như mấy tay văn nghệ sỹ, đạo diễn. Nhưng sự sáng tạo này đòi hỏi chúng phải nghiên cứu, đánh giá, đầu tư tâm sức và trí lực tỷ mỉ để ra kết quả. Và thực ra ngay cả 1 tay elite cỡ bự thì chất lượng những thứ lão sáng tạo thật sự tốt cũng chỉ 1, 2 tác phẩm, còn lại là trung bình hoặc khá nhiều là rác. Tuy nhiên, thời hiện đại với kỷ nguyên kĩ thuật số thì văn hóa đại chúng lên ngôi. Quyền năng đc chỉnh sửa, sáng tạo bản thân, cho ra các tác phẩm "nghệ thuật" nó lan đến cả các tầm lớp đại chúng. Chỉnh sửa các bức ảnh tinder, ảo tưởng giá trị sâu sắc bằng vài câu cáp có mùi deep deep. Đọc mấy đoạn quote hoặc mấy bài share vớ vẩn rồi đem về xào nấu, kể thành câu chiện drama của mình là điều ko hề hiếm trên cõi mạng. Tụi nó ăn cắp hoặc tự ảo tưởng xây dựng cho mình các nhân dạng số mà đôi khi khác xa đời thực, nhưng lại có liên kết chặt chẽ với những ham muốn dục vọng và cả lợi ích của con người thực. Chỉ có điều các câu chiện chúng nó kể phần lớn thiếu logic, thiếu chắt chiu, ảo tưởng và phải nói là rác
Lấy thí dụ 2 đứa khùng điên ảo tưởng này:




Con người vốn bị quy định bởi rất nhiều thứ như gen, tuổi tác, trình độ văn hóa, điều kiện xã hội...khiến mày bị dán dãn, đóng khung trong 1 dạng nào đó. Nhưng đồng thời là người, mày có quyền năng hành động, sáng tạo ra những thứ mày muốn, hy vọng, ướt ao hay ccc gì đó. Trong lịch sử, quyền năng đc sáng tạo, thể hiện này vốn thuộc về giới elite, tụi rảnh rỗi và kiến thức sâu rộng và đủ điên cuồng như mấy tay văn nghệ sỹ, đạo diễn. Nhưng sự sáng tạo này đòi hỏi chúng phải nghiên cứu, đánh giá, đầu tư tâm sức và trí lực tỷ mỉ để ra kết quả. Và thực ra ngay cả 1 tay elite cỡ bự thì chất lượng những thứ lão sáng tạo thật sự tốt cũng chỉ 1, 2 tác phẩm, còn lại là trung bình hoặc khá nhiều là rác. Tuy nhiên, thời hiện đại với kỷ nguyên kĩ thuật số thì văn hóa đại chúng lên ngôi. Quyền năng đc chỉnh sửa, sáng tạo bản thân, cho ra các tác phẩm "nghệ thuật" nó lan đến cả các tầm lớp đại chúng. Chỉnh sửa các bức ảnh tinder, ảo tưởng giá trị sâu sắc bằng vài câu cáp có mùi deep deep. Đọc mấy đoạn quote hoặc mấy bài share vớ vẩn rồi đem về xào nấu, kể thành câu chiện drama của mình là điều ko hề hiếm trên cõi mạng. Tụi nó ăn cắp hoặc tự ảo tưởng xây dựng cho mình các nhân dạng số mà đôi khi khác xa đời thực, nhưng lại có liên kết chặt chẽ với những ham muốn dục vọng và cả lợi ích của con người thực. Chỉ có điều các câu chiện chúng nó kể phần lớn thiếu logic, thiếu chắt chiu, ảo tưởng và phải nói là rác

Sửa lần cuối: