club_libertad
Con Chym bản Đôn
MỞ ĐẦU
Thần sáng tạo ra nhân loại. Trong quá trình lịch sử lâu dài, Thần đã đặt định cho con người văn hóa chính thống. Mặc dù biểu hiện cụ thể của văn hóa của mỗi dân tộc không giống nhau, nhưng cốt lõi của chúng đều nhất quán đến ngạc nhiên. Mỗi dân tộc ở phương Đông và phương Tây đều coi trọng những đức tính như chân thành, thiện lương, khảng khái, chính nghĩa, biết tiết chế, khiêm tốn, can đảm, vô tư,... — đó là những phẩm hạnh mà mỗi dân tộc ngưỡng vọng và truyền lại cho hậu nhân trong các thư tịch kinh điển. Xuyên suốt những đức tính này là tín ngưỡng đối với Thần và sự trung trinh bất biến đối với lời răn dạy của Thần — bởi vì suy cho cùng, chính Thần đã truyền lại văn hóa và hành vi chuẩn tắc nên có của con người. Đây là nguồn gốc của các giá trị phổ quát trên thế giới.
Những ông tổ sáng lập nước Mỹ hết sức coi trọng đạo đức, lễ nghĩa của con người. Thời trẻ, Tổng thống George Washington đã tự tay chép lại 110 Phép tắc Lễ nghĩa Xã giao (Rules of Civility & Decent Behavior in Company and Conversation). Mặc dù trong đó có một số việc cụ thể, theo thời gian, có thể cân nhắc thay đổi đôi chút, nhưng nội hàm trong đó lại có ý nghĩa phổ biến, chẳng hạn như khi nhắc đến Thần hoặc những việc có liên quan đến Thần thì có tâm kính sợ, tôn sùng đạo đức, tôn trọng người khác, khiêm tốn, đối đãi với người có thân phận khác nhau một cách tương xứng, chú ý tới đạo đức xã hội, không xâm hại tình cảm và lợi ích của người khác, hành vi cử chỉ phải đúng mực và thích hợp với hoàn cảnh, trang phục gọn gàng, có thẩm mỹ, biết kiềm chế lời nói, không gây tổn thương hay trả đũa người khác, không nói xấu sau lưng; noi theo người hiền, giữ gìn lương tri...
Còn Tổng thống Benjamin Franklin có 13 chuẩn tắc trong cuộc sống: tiết chế, kiệm lời, ngăn nắp trật tự, quyết đoán, tiết kiệm, cần mẫn, chân thành, công chính, điều độ, sạch sẽ, trầm tĩnh, liêm khiết, khiêm tốn. Những chuẩn tắc này hết sức phù hợp với 110 phép tắc mà Washington coi trọng.
Trước những năm 1950, chuẩn mực đạo đức của con người nhìn chung vẫn còn duy trì ở một mặt bằng nhất định, nhân dân các nước Đông Tây phương đều bảo lưu một số truyền thống làm người nên có. Ngay cả Trung Quốc sau năm 1949, mặc dù ******** đã bắt đầu hủy đi truyền thống, thảm sát tinh anh, làm bại hoại đạo đức một cách có kế hoạch và có trình tự, nhưng người ta vẫn bảo lưu một số đức tính truyền thống được lưu lại từ trước khi đảng ******** đoạt quyền.
Cùng với sự bành trướng của phe ********, những người ******** đã thúc đẩy kế hoạch của nó tiến thêm một bước. Nhất là sau những năm 1960, người dân ở Đông và Tây phương ngày càng trượt xa trên con đường đạo đức bại hoại.
Đại Cách mạng Văn hóa của ĐCSTQ bắt đầu bằng chiến dịch “phá Tứ Cựu” từ năm 1966 và kéo dài 10 năm, sau đó là cuộc vận động phản văn hóa khốc liệt ở Mỹ vào những năm 1960 và cuộc vận động phản truyền thống – chủ yếu do thanh niên phát động – nổ ra trên khắp thế giới. Đó đều là sự kiện có tính toàn cầu, vừa khởi tác dụng phá hoại truyền thống, vừa làm nhân loại trệch xa khỏi chuẩn mực đạo đức vốn có từ xa xưa.
Những cuộc vận động chính trị văn hóa này đã để lại những vết sẹo hằn sâu trong thế giới ngày nay. Kể từ đó, cơ sở văn hóa truyền thống của xã hội Trung Quốc đã bị triệt để phá hủy, đạo đức trượt dốc hàng nghìn dặm mỗi ngày. Trong xã hội phương Tây, nhạc rock, ma túy, giải phóng tình dục, đồng tính luyến ái, văn hóa hippie, tinh thần đồi phế, trống rỗng đã trở nên phổ biến, phá hoại nghiêm trọng nền tảng của văn hóa truyền thống phương Tây.
Những phần tử cấp tiến thanh niên trong cuộc vận động phản văn hóa sau khi bước vào các giai tầng xã hội, lại dùng những phương thức khác để tiếp tục cuộc vận động đó. Đồng thời, các loại văn học và nghệ thuật tiên phong, các loại trào lưu tư tưởng hiện đại, quan niệm biến dị đều tụ lại một nơi. Với các loại phương tiện truyền thông đại chúng như TV, máy vi tính, mạng internet, điện thoại di động, và các công cụ thông tấn hiện đại, toàn bộ nhân loại đã nhanh chóng rời xa văn hóa và lối sống truyền thống mà tiến đến vực thẳm của sự biến dị và sa đọa.
Phóng tầm mắt nhìn thế gian con người, đặc biệt là mấy chục năm gần đây, đạo đức của con người trượt dốc, văn hóa đại chúng, cuộc sống xã hội sa đọa ở đủ mọi phương diện, quả thực khiến người ta phải nhức mắt kinh tâm. Đảng ******** Trung Quốc (ĐCSTQ) thông qua các cuộc vận động chính trị không ngừng nghỉ triệt để phá hoại văn hóa truyền thống Trung Hoa bác đại tinh thâm, sau đó lại tạo ra một thể hệ văn hóa đảng tà ác. Một thế hệ thanh niên đều là trưởng thành trong khi bị nhuộm trong văn hóa đảng, không biết chút gì về văn hóa truyền thống. Ngoài trừ một số bộ phận xã hội ở các quốc gia Tây phương vẫn đang cố thủ truyền thống, không tiếp nhận sự dẫn dụ, mua chuộc, thì có thể nói là chủ nghĩa ******** gần như đã thành công trong việc đạt được mục đích hủy hoại văn hóa nhân loại trên phạm vi toàn thế giới.
1. Văn hóa của đảng ********
Sau công cuộc “cải cách và mở cửa” của ĐCSTQ vào những năm 1980, người Trung Quốc ra nước ngoài quả thực đã khiến xã hội quốc tế phải giật mình. Một số người Tây phương vẫn còn lưu lại ấn tượng về người Trung Quốc truyền thống là từ tốn, nho nhã, lịch thiệp, lễ độ, khiêm tốn, thiện lương, cần cù mà giản dị tiết kiệm. Vậy mà trải qua mấy chục năm tẩy não và cải tạo của Đảng ********, người Trung Quốc đã triệt để biến đổi. Họ trở nên thô lỗ, nói chuyện lớn tiếng; ở nơi công cộng không xếp hàng, to tiếng ồn ào; hút thuốc ở nơi không cho phép hút thuốc; không chú ý vệ sinh, nhổ đờm, vứt rác bừa bãi, khôn lỏi lợi dụng người khác, không nghĩ cho người khác.
Những năm gần đây, hành vi của một số du khách Trung Quốc còn khiến thế giới giật mình hơn nữa: họ tùy tiện trèo lên, phá hoại các di tích văn hóa, cho trẻ đi đại tiểu tiện ở nơi công cộng, dùng nhà vệ sinh xong không dội nước, giành giật sản phẩm miễn phí tranh giành, lãng phí những đồ ăn ở những nhà ăn tự phục vụ, một câu không vừa ý liền vung tay đánh đập, thậm chí còn có người gây náo loạn ở sân bay khiến cho máy bay phải cất cánh muộn…
Người Trung Quốc rốt cuộc là làm sao vậy? Vùng đất Trung Quốc ấy đã phát sinh chuyện gì?
Đáp án kỳ thực rất đơn giản. “Cách mạng giai cấp vô sản” mà Trung Cộng lãnh đạo đã dán cái nhãn “giai cấp bóc lột” cho những người gìn giữ văn minh, lễ nghi, đạo đức truyền thống. ĐCSTQ gọi tập quán sinh hoạt của người vô sản là có tính cách mạng, là tốt, kêu gọi phần tử tri thức “thân lấm đầy bùn, tay đầy chai sạn”, trên thân sinh đầy chấy rận thì gọi là “trùng cách mạng”. Từ người cầm đầu đảng cho đến cán bộ phổ thông đều coi lời nói thô tục là vinh quang, chỉ có như vậy mới có thể thể hiện được sự “giác ngộ giai cấp”, “tính cách mạng”, “hòa hợp với quần chúng” của mình.
Vì thế, ĐCSTQ ép con người xóa bỏ tập quán sinh sống văn minh ưu nhã mà tiếp thụ lối sống thô bỉ của lưu manh vô sản. Lễ nghi chi bang vốn có lịch sử lâu đời đã trở thành một trường danh lợi ô yên chướng khí, một trại tập trung thô tục, một nơi triển lãm văn hóa ********.
Văn hóa Đảng của Trung Cộng, có thể nói là một “phát minh” lớn để làm bại hoại thế nhân. Thuật ngữ “Văn hóa Đảng” chỉ phương thức tư duy, hệ thống ngôn ngữ lời nói cho đến mô thức hành vi hình thành trên cơ sở giá trị quan của Đảng ********. Tư tưởng chỉ đạo của văn hóa đảng là vô thần luận, thuyết duy vật, bao gồm cả các loại văn hóa biến dị, cho đến các loại văn hóa cặn bã từ cổ đã có nhưng được đảng ******** tân trang lại mới rồi lợi dụng. Sau khi Trung Cộng chiếm được chính quyền, lợi dụng các loại thủ đoạn phá hoại văn hóa truyền thống, kiến lập và gia cường văn hóa đảng, tiến hành lợi dụng văn hóa Đảng để cải tạo tư tưởng người Trung Quốc một cách hữu hiệu và có hệ thống.
Dưới sự thẩm thấu, khống chế của văn hóa đảng, từ văn học, nghệ thuật, đến giáo dục..., các ngành các nghề đều toàn diện sa đoạ. Văn hóa đảng đâu đâu cũng thể hiện ra hình thái ý thức đặc trưng của đảng ********, đó là vô thần luận và triết học đấu tranh, không tin rằng trên đầu ba thước có thần linh, không tin thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, muốn “đấu với trời, đấu với đất, đấu với người”. Trung Cộng nhồi nhét cho người ta một bộ tiêu chuẩn đánh giá thiện ác lệch lạc và phương thức tư duy méo mó. Kiểu nhồi nhét này dùng bạo lực cưỡng chế với sự hậu thuẫn của nhà nước, rồi lại thông qua việc lũng đoạn toàn bộ tài nguyên xã hội, tuyên truyền kiểu mưa dầm thấm lâu từ những ngày đầu con người biết ghi nhớ sự việc, mới bắt đầu học nói, học đọc. Bộ máy tuyên truyền cưỡng chế người ta đọc các trước tác của lãnh tụ ********; lợi dụng các văn nhân soạn sách giáo khoa; dùng đủ hình thức từ văn học, phim ảnh đến tin tức... để nhồi nhét văn hóa đảng.
Mới có vài chục năm mà ******** đã có thể khiến người Trung Quốc tư duy theo tư tưởng của Đảng, nói theo ngôn ngữ của Đảng, không còn tin Thần, tạo thành việc người ta làm gì cũng không tính đến hậu quả, việc xấu nào cũng dám làm. Quan hệ giữa người với người chỉ biết có lợi ích, lừa gạt lẫn nhau, các việc căn bản không có giới hạn đạo đức. Ngôn ngữ của Đảng cứng nhắc như xác chết, mở miệng là nói dối, những từ ngữ thô thiển, tục tĩu xuất hiện nhan nhản khắp nơi.
50 năm trước một thế hệ hồng vệ binh thời kỳ Cách mạng Văn hóa bị huấn luyện trong văn hóa đảng một thời gian dài, đến hôm nay đã bước vào tuổi già, cũng đem những thói quen xấu của văn hóa đảng ảnh hưởng tới thế hệ trẻ. Trẻ em và thanh thiếu niên được văn hóa đảng bồi dưỡng ra trở nên khôn lỏi lớn sớm, mới có mấy tuổi mà việc xấu gì cũng biết. Một thế hệ thanh niên không tin Thần, không đạo đức, cuồng vọng tự đại, đạo đức giới tính toàn diện sụp đổ. Họ bị khiêu khích, xúi giục, mang theo sức phá hoại tiềm tại rất lớn, trở thành những người tiếp bước trong việc phá hoại đạo đức. Người Trung Quốc đã mất đi cái gốc truyền thống của bản thân, lại tiếp thu đủ thứ xấu nhất của cuộc vận động phản văn hóa ở phương Tây.
Thần sáng tạo ra nhân loại. Trong quá trình lịch sử lâu dài, Thần đã đặt định cho con người văn hóa chính thống. Mặc dù biểu hiện cụ thể của văn hóa của mỗi dân tộc không giống nhau, nhưng cốt lõi của chúng đều nhất quán đến ngạc nhiên. Mỗi dân tộc ở phương Đông và phương Tây đều coi trọng những đức tính như chân thành, thiện lương, khảng khái, chính nghĩa, biết tiết chế, khiêm tốn, can đảm, vô tư,... — đó là những phẩm hạnh mà mỗi dân tộc ngưỡng vọng và truyền lại cho hậu nhân trong các thư tịch kinh điển. Xuyên suốt những đức tính này là tín ngưỡng đối với Thần và sự trung trinh bất biến đối với lời răn dạy của Thần — bởi vì suy cho cùng, chính Thần đã truyền lại văn hóa và hành vi chuẩn tắc nên có của con người. Đây là nguồn gốc của các giá trị phổ quát trên thế giới.
Những ông tổ sáng lập nước Mỹ hết sức coi trọng đạo đức, lễ nghĩa của con người. Thời trẻ, Tổng thống George Washington đã tự tay chép lại 110 Phép tắc Lễ nghĩa Xã giao (Rules of Civility & Decent Behavior in Company and Conversation). Mặc dù trong đó có một số việc cụ thể, theo thời gian, có thể cân nhắc thay đổi đôi chút, nhưng nội hàm trong đó lại có ý nghĩa phổ biến, chẳng hạn như khi nhắc đến Thần hoặc những việc có liên quan đến Thần thì có tâm kính sợ, tôn sùng đạo đức, tôn trọng người khác, khiêm tốn, đối đãi với người có thân phận khác nhau một cách tương xứng, chú ý tới đạo đức xã hội, không xâm hại tình cảm và lợi ích của người khác, hành vi cử chỉ phải đúng mực và thích hợp với hoàn cảnh, trang phục gọn gàng, có thẩm mỹ, biết kiềm chế lời nói, không gây tổn thương hay trả đũa người khác, không nói xấu sau lưng; noi theo người hiền, giữ gìn lương tri...
Còn Tổng thống Benjamin Franklin có 13 chuẩn tắc trong cuộc sống: tiết chế, kiệm lời, ngăn nắp trật tự, quyết đoán, tiết kiệm, cần mẫn, chân thành, công chính, điều độ, sạch sẽ, trầm tĩnh, liêm khiết, khiêm tốn. Những chuẩn tắc này hết sức phù hợp với 110 phép tắc mà Washington coi trọng.
Trước những năm 1950, chuẩn mực đạo đức của con người nhìn chung vẫn còn duy trì ở một mặt bằng nhất định, nhân dân các nước Đông Tây phương đều bảo lưu một số truyền thống làm người nên có. Ngay cả Trung Quốc sau năm 1949, mặc dù ******** đã bắt đầu hủy đi truyền thống, thảm sát tinh anh, làm bại hoại đạo đức một cách có kế hoạch và có trình tự, nhưng người ta vẫn bảo lưu một số đức tính truyền thống được lưu lại từ trước khi đảng ******** đoạt quyền.
Cùng với sự bành trướng của phe ********, những người ******** đã thúc đẩy kế hoạch của nó tiến thêm một bước. Nhất là sau những năm 1960, người dân ở Đông và Tây phương ngày càng trượt xa trên con đường đạo đức bại hoại.
Đại Cách mạng Văn hóa của ĐCSTQ bắt đầu bằng chiến dịch “phá Tứ Cựu” từ năm 1966 và kéo dài 10 năm, sau đó là cuộc vận động phản văn hóa khốc liệt ở Mỹ vào những năm 1960 và cuộc vận động phản truyền thống – chủ yếu do thanh niên phát động – nổ ra trên khắp thế giới. Đó đều là sự kiện có tính toàn cầu, vừa khởi tác dụng phá hoại truyền thống, vừa làm nhân loại trệch xa khỏi chuẩn mực đạo đức vốn có từ xa xưa.
Những cuộc vận động chính trị văn hóa này đã để lại những vết sẹo hằn sâu trong thế giới ngày nay. Kể từ đó, cơ sở văn hóa truyền thống của xã hội Trung Quốc đã bị triệt để phá hủy, đạo đức trượt dốc hàng nghìn dặm mỗi ngày. Trong xã hội phương Tây, nhạc rock, ma túy, giải phóng tình dục, đồng tính luyến ái, văn hóa hippie, tinh thần đồi phế, trống rỗng đã trở nên phổ biến, phá hoại nghiêm trọng nền tảng của văn hóa truyền thống phương Tây.
Những phần tử cấp tiến thanh niên trong cuộc vận động phản văn hóa sau khi bước vào các giai tầng xã hội, lại dùng những phương thức khác để tiếp tục cuộc vận động đó. Đồng thời, các loại văn học và nghệ thuật tiên phong, các loại trào lưu tư tưởng hiện đại, quan niệm biến dị đều tụ lại một nơi. Với các loại phương tiện truyền thông đại chúng như TV, máy vi tính, mạng internet, điện thoại di động, và các công cụ thông tấn hiện đại, toàn bộ nhân loại đã nhanh chóng rời xa văn hóa và lối sống truyền thống mà tiến đến vực thẳm của sự biến dị và sa đọa.
Phóng tầm mắt nhìn thế gian con người, đặc biệt là mấy chục năm gần đây, đạo đức của con người trượt dốc, văn hóa đại chúng, cuộc sống xã hội sa đọa ở đủ mọi phương diện, quả thực khiến người ta phải nhức mắt kinh tâm. Đảng ******** Trung Quốc (ĐCSTQ) thông qua các cuộc vận động chính trị không ngừng nghỉ triệt để phá hoại văn hóa truyền thống Trung Hoa bác đại tinh thâm, sau đó lại tạo ra một thể hệ văn hóa đảng tà ác. Một thế hệ thanh niên đều là trưởng thành trong khi bị nhuộm trong văn hóa đảng, không biết chút gì về văn hóa truyền thống. Ngoài trừ một số bộ phận xã hội ở các quốc gia Tây phương vẫn đang cố thủ truyền thống, không tiếp nhận sự dẫn dụ, mua chuộc, thì có thể nói là chủ nghĩa ******** gần như đã thành công trong việc đạt được mục đích hủy hoại văn hóa nhân loại trên phạm vi toàn thế giới.
1. Văn hóa của đảng ********
Sau công cuộc “cải cách và mở cửa” của ĐCSTQ vào những năm 1980, người Trung Quốc ra nước ngoài quả thực đã khiến xã hội quốc tế phải giật mình. Một số người Tây phương vẫn còn lưu lại ấn tượng về người Trung Quốc truyền thống là từ tốn, nho nhã, lịch thiệp, lễ độ, khiêm tốn, thiện lương, cần cù mà giản dị tiết kiệm. Vậy mà trải qua mấy chục năm tẩy não và cải tạo của Đảng ********, người Trung Quốc đã triệt để biến đổi. Họ trở nên thô lỗ, nói chuyện lớn tiếng; ở nơi công cộng không xếp hàng, to tiếng ồn ào; hút thuốc ở nơi không cho phép hút thuốc; không chú ý vệ sinh, nhổ đờm, vứt rác bừa bãi, khôn lỏi lợi dụng người khác, không nghĩ cho người khác.
Những năm gần đây, hành vi của một số du khách Trung Quốc còn khiến thế giới giật mình hơn nữa: họ tùy tiện trèo lên, phá hoại các di tích văn hóa, cho trẻ đi đại tiểu tiện ở nơi công cộng, dùng nhà vệ sinh xong không dội nước, giành giật sản phẩm miễn phí tranh giành, lãng phí những đồ ăn ở những nhà ăn tự phục vụ, một câu không vừa ý liền vung tay đánh đập, thậm chí còn có người gây náo loạn ở sân bay khiến cho máy bay phải cất cánh muộn…
Người Trung Quốc rốt cuộc là làm sao vậy? Vùng đất Trung Quốc ấy đã phát sinh chuyện gì?
Đáp án kỳ thực rất đơn giản. “Cách mạng giai cấp vô sản” mà Trung Cộng lãnh đạo đã dán cái nhãn “giai cấp bóc lột” cho những người gìn giữ văn minh, lễ nghi, đạo đức truyền thống. ĐCSTQ gọi tập quán sinh hoạt của người vô sản là có tính cách mạng, là tốt, kêu gọi phần tử tri thức “thân lấm đầy bùn, tay đầy chai sạn”, trên thân sinh đầy chấy rận thì gọi là “trùng cách mạng”. Từ người cầm đầu đảng cho đến cán bộ phổ thông đều coi lời nói thô tục là vinh quang, chỉ có như vậy mới có thể thể hiện được sự “giác ngộ giai cấp”, “tính cách mạng”, “hòa hợp với quần chúng” của mình.
Vì thế, ĐCSTQ ép con người xóa bỏ tập quán sinh sống văn minh ưu nhã mà tiếp thụ lối sống thô bỉ của lưu manh vô sản. Lễ nghi chi bang vốn có lịch sử lâu đời đã trở thành một trường danh lợi ô yên chướng khí, một trại tập trung thô tục, một nơi triển lãm văn hóa ********.
Văn hóa Đảng của Trung Cộng, có thể nói là một “phát minh” lớn để làm bại hoại thế nhân. Thuật ngữ “Văn hóa Đảng” chỉ phương thức tư duy, hệ thống ngôn ngữ lời nói cho đến mô thức hành vi hình thành trên cơ sở giá trị quan của Đảng ********. Tư tưởng chỉ đạo của văn hóa đảng là vô thần luận, thuyết duy vật, bao gồm cả các loại văn hóa biến dị, cho đến các loại văn hóa cặn bã từ cổ đã có nhưng được đảng ******** tân trang lại mới rồi lợi dụng. Sau khi Trung Cộng chiếm được chính quyền, lợi dụng các loại thủ đoạn phá hoại văn hóa truyền thống, kiến lập và gia cường văn hóa đảng, tiến hành lợi dụng văn hóa Đảng để cải tạo tư tưởng người Trung Quốc một cách hữu hiệu và có hệ thống.
Dưới sự thẩm thấu, khống chế của văn hóa đảng, từ văn học, nghệ thuật, đến giáo dục..., các ngành các nghề đều toàn diện sa đoạ. Văn hóa đảng đâu đâu cũng thể hiện ra hình thái ý thức đặc trưng của đảng ********, đó là vô thần luận và triết học đấu tranh, không tin rằng trên đầu ba thước có thần linh, không tin thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, muốn “đấu với trời, đấu với đất, đấu với người”. Trung Cộng nhồi nhét cho người ta một bộ tiêu chuẩn đánh giá thiện ác lệch lạc và phương thức tư duy méo mó. Kiểu nhồi nhét này dùng bạo lực cưỡng chế với sự hậu thuẫn của nhà nước, rồi lại thông qua việc lũng đoạn toàn bộ tài nguyên xã hội, tuyên truyền kiểu mưa dầm thấm lâu từ những ngày đầu con người biết ghi nhớ sự việc, mới bắt đầu học nói, học đọc. Bộ máy tuyên truyền cưỡng chế người ta đọc các trước tác của lãnh tụ ********; lợi dụng các văn nhân soạn sách giáo khoa; dùng đủ hình thức từ văn học, phim ảnh đến tin tức... để nhồi nhét văn hóa đảng.
Mới có vài chục năm mà ******** đã có thể khiến người Trung Quốc tư duy theo tư tưởng của Đảng, nói theo ngôn ngữ của Đảng, không còn tin Thần, tạo thành việc người ta làm gì cũng không tính đến hậu quả, việc xấu nào cũng dám làm. Quan hệ giữa người với người chỉ biết có lợi ích, lừa gạt lẫn nhau, các việc căn bản không có giới hạn đạo đức. Ngôn ngữ của Đảng cứng nhắc như xác chết, mở miệng là nói dối, những từ ngữ thô thiển, tục tĩu xuất hiện nhan nhản khắp nơi.
50 năm trước một thế hệ hồng vệ binh thời kỳ Cách mạng Văn hóa bị huấn luyện trong văn hóa đảng một thời gian dài, đến hôm nay đã bước vào tuổi già, cũng đem những thói quen xấu của văn hóa đảng ảnh hưởng tới thế hệ trẻ. Trẻ em và thanh thiếu niên được văn hóa đảng bồi dưỡng ra trở nên khôn lỏi lớn sớm, mới có mấy tuổi mà việc xấu gì cũng biết. Một thế hệ thanh niên không tin Thần, không đạo đức, cuồng vọng tự đại, đạo đức giới tính toàn diện sụp đổ. Họ bị khiêu khích, xúi giục, mang theo sức phá hoại tiềm tại rất lớn, trở thành những người tiếp bước trong việc phá hoại đạo đức. Người Trung Quốc đã mất đi cái gốc truyền thống của bản thân, lại tiếp thu đủ thứ xấu nhất của cuộc vận động phản văn hóa ở phương Tây.