Nhật Bản đang phải trả giá đắt để giữ quan hệ với Mỹ

Don Jong Un

Địt xong chạy
Vatican-City

Nhật Bản vừa đạt được một thỏa thuận thương mại với Mỹ nhưng phải đánh đổi bằng cam kết đầu tư khổng lồ 550 tỷ USD vào nền kinh tế Mỹ, trong khi vẫn chịu mức thuế 15%. Thỏa thuận này cho thấy sự bất cân xứng rõ rệt và phản ánh cái giá ngày càng đắt đỏ của việc duy trì “tình bạn” với Washington dưới thời Trump.​

73119593d706d87d3ac36fd040e1f72c16953a13-d0b3a84a8cc2b6f97f74cf56208b83c4.png

Trong đoạn video chung, những lời ca ngợi miễn cưỡng của trưởng đoàn đàm phán thương mại Nhật Bản Ryosei Akazawa dành cho phía Mỹ đã khiến nhiều người liên tưởng đến hình ảnh một “con tin mắc hội chứng Stockholm”, khi ông mỉm cười và bày tỏ lòng biết ơn thái quá dù phải chấp nhận điều kiện bất lợi. Lời châm biếm “các quốc gia khác nên học nụ cười gượng của tình bạn với Mỹ, phiên bản 2.0” cho thấy tác giả muốn nhấn mạnh tính chất gượng ép và bất cân xứng trong quan hệ với Washington dưới thời Trump: để duy trì “tình bạn”, các đồng minh có thể buộc phải giả vờ vui vẻ và cảm ơn ngay cả khi đang chịu thiệt hại.

Nhưng mấu chốt thực sự của thỏa thuận là cam kết đầu tư 550 tỷ USD của Nhật Bản để “thúc đẩy lợi ích kinh tế và an ninh ở Mỹ”. Nhật Bản đồng ý giải ngân số tiền này trước ngày 19 tháng 1 năm 2029 — trên danh nghĩa là ngày cuối cùng trong nhiệm kỳ của Trump. Tầm quan trọng của thỏa thuận này là rất lớn, nhưng thông tin công khai về các yếu tố then chốt lại rất ít.

Những chi tiết ít ỏi đó được nêu trong một bản ghi nhớ hợp tác dài bảy trang, ngữ pháp vụng về, giữa Mỹ và Nhật Bản. Nhật Bản sẽ không công bố bản ghi nhớ cho đến khi phía Mỹ làm vậy, và như một quan chức ở Tokyo nói, cơ chế để công khai tài liệu này đã “đổ vỡ”.

Bản ghi nhớ phác thảo một thỏa thuận mang tính ép buộc: một quốc gia có chủ quyền bị buộc phải bơm vốn đầu tư công và tư vào một quốc gia giàu hơn nhiều, dưới một cấu trúc được tổng thống Mỹ trực tiếp chỉ đạo. Sau khi Nhật Bản thu hồi vốn, họ chỉ được hưởng 10% dòng tiền từ dự án, trong khi Mỹ nhận 90%. Đúng là Nhật Bản có quyền góp ý thông qua một ủy ban tư vấn về việc lựa chọn dự án, nhưng không có người Nhật nào trong ủy ban đầu tư quyền lực hơn, và Trump là người đưa ra quyết định cuối cùng.

Nhật Bản, một cách miễn cưỡng, vẫn có thể tìm cách coi đây là một chiến thắng. Họ biết rằng các công ty Nhật vốn muốn đầu tư vào Mỹ và rằng các khoản đầu tư này sẽ được cộng hưởng và bảo đảm bởi các tổ chức cho vay do chính phủ hậu thuẫn. Nếu đó là cái giá để được giảm thuế, thì ít nhất đó cũng là điều họ có thể đã làm dù không có thỏa thuận này. Nhưng Lutnick, trong cuộc phỏng vấn riêng trên CNBC, lại hả hê phủ nhận ngay cả quyền tự an ủi đó của Nhật. Ông nói Nhật Bản đã tìm cách giảm mức thuế bằng một thỏa thuận mà ông mô tả là “vượt ngoài khuôn khổ” và là “niềm vui lớn nhất” mà ông có được khi làm việc cho tổng thống này. Trump, ông nói, có “toàn quyền quyết định” đối với các khoản đầu tư của Nhật và sẽ tự quyết định nơi nào, cách nào ông muốn sử dụng vốn Nhật tại Mỹ.

Vấn đề quan trọng không nằm ở từng điều khoản cụ thể của bản ghi nhớ Mỹ–Nhật, mà ở cách nó được soạn thảo và giữ kín. Một văn kiện rõ rệt thiên về phía Washington, vẫn nằm trong bóng tối và cho phép nhiều cách hiểu trái ngược, đã phơi bày một thực tế mới về quan hệ đồng minh dưới thời Trump: luật chơi được Mỹ áp đặt và quyền kiểm soát tập trung trong tay Tổng thống.

Cách thức này phản ánh mô hình mà Trump đang áp dụng ngay cả trong nội bộ nước Mỹ khi tìm cách lách qua Quốc hội, đồng thời cũng là thông điệp gửi tới các đồng minh rằng ngoại giao thông thường có thể bị gạt sang bên.

Bản ghi nhớ này vì thế trở thành ví dụ điển hình, một “bản hướng dẫn” cho cách chính quyền Trump tái định nghĩa tình bạn để phục vụ lợi ích và quyền lực của chính mình.

Nhật Bản đã bước vào bàn đàm phán với niềm tin rằng mối quan hệ đồng minh với Mỹ vẫn dựa trên những quy tắc quen thuộc: cùng có lợi, giữ cam kết và từng khéo léo xử lý Trump trong quá khứ. Tuy nhiên, thực tế lại cho thấy Washington dưới thời Trump đã bỏ qua những chuẩn mực cũ. Ngôn ngữ thương lượng và hợp tác chỉ là lớp vỏ bề ngoài, còn mục tiêu thật sự là tái định nghĩa khái niệm “tình bạn”, biến nó thành công cụ phục vụ lợi ích và uy tín cá nhân của Tổng thống. Nhật Bản, tưởng rằng đang hướng tới một thỏa thuận công bằng, cuối cùng nhận ra mình đang tham gia vào cuộc chơi do Trump đặt ra và kiểm soát.
 
Cái j Nhựt nó thiếu chứ Tiền thì chắc t nghĩ cả đám Lục địa già có khi còn nghèo hơn Nhựt. Kinh tế từ 1955-2000 Nhật nó hốt biết bao nhiêu tiền của từ các nơi trên TG. Đến tận bây giờ tụi nó vẫn âm thầm thu lãi đều đều mà bọn m bảo nó nghèo. Nhìn thằg Hàn - Đài chỉ là culi cho Nhật trong 1-2 thập kỉ mà g đã là a giàu khu vực lẫn thế giới
 
Cái j Nhựt nó thiếu chứ Tiền thì chắc t nghĩ cả đám Lục địa già có khi còn nghèo hơn Nhựt. Kinh tế từ 1955-2000 Nhật nó hốt biết bao nhiêu tiền của từ các nơi trên TG. Đến tận bây giờ tụi nó vẫn âm thầm thu lãi đều đều mà bọn m bảo nó nghèo. Nhìn thằg Hàn - Đài chỉ là culi cho Nhật trong 1-2 thập kỉ mà g đã là a giàu khu vực lẫn thế giới
chuẩn luôn. xét về tiền mặt thì Nhật nó quá khủng luôn.
sức mạnh của Nhật k liên quan tới sản xuất trong nước, nó đến từ các nguồn đầu tư nước ngoài, rất nhiều phân mảnh, được hỗ trợ bởi các ngân hàng Nhật bản với mạng lưới dày đặc.

Khoản đầu từ 550 tỷ kia, đứa đéo có tiền thì nghĩ là tốn kém, nhưng với Nhật thì nó cũng chỉ là 1 khoản bình thường. k đầu tư vào Mỹ thì nó cũng đổ vào quốc gia. giờ Mẽo đang hút ngược sản xuất về nội địa, thì chả đầu tư ngay kiếm tiền còn làm gì.

dm cái cty nho nhỏ tao đang ngồi, nhân sự toàn cầu có tầm 400, mà trong có 5 năm, đã lãi hơn 400 triệu đô. thì các tập đoàn khác nó vãi Lồn lắm.
 
chuẩn luôn. xét về tiền mặt thì Nhật nó quá khủng luôn.
sức mạnh của Nhật k liên quan tới sản xuất trong nước, nó đến từ các nguồn đầu tư nước ngoài, rất nhiều phân mảnh, được hỗ trợ bởi các ngân hàng Nhật bản với mạng lưới dày đặc.

Khoản đầu từ 550 tỷ kia, đứa đéo có tiền thì nghĩ là tốn kém, nhưng với Nhật thì nó cũng chỉ là 1 khoản bình thường. k đầu tư vào Mỹ thì nó cũng đổ vào quốc gia. giờ Mẽo đang hút ngược sản xuất về nội địa, thì chả đầu tư ngay kiếm tiền còn làm gì.

dm cái cty nho nhỏ tao đang ngồi, nhân sự toàn cầu có tầm 400, mà trong có 5 năm, đã lãi hơn 400 triệu đô. thì các tập đoàn khác nó vãi lồn lắm.
vãi Lồn, mỗi nhân sự trung bình mang về 2tr/năm cho cty, chúng mày làm ngành nghề gì đấy. Nghe khiếp thật sự.
 
Vkl đi lo giùm thằng giàu :vozvn (3):
Tiền mặt nó có 5k tỷ usd đang cần đầu tư kìa, mấy năm trước chú phỉnh nó còn đau đầu xử lý đống tiền này, giờ có kèo thì nó mang đi thôi, mà tao nhớ Nhật nó offer tận 1k5 tỷ lận mà, sao giờ còn có 500 tỷ vậy :vozvn (3):
 
Bọn súc vật bò đỏ bật cái văn độc lập không phụ thuộc do đéo được làm chư hầu cho mỹ đế thôi. Thử bọn nó được làm chư hầu có quyền lợi như nhật thì bọn nó nói là thức thời phải biết chọn phe mạnh rồi đục mấy thằng yếu hơn như cam lào ngay
 
Vkl đi lo giùm thằng giàu :vozvn (3):
Tiền mặt nó có 5k tỷ usd đang cần đầu tư kìa, mấy năm trước chú phỉnh nó còn đau đầu xử lý đống tiền này, giờ có kèo thì nó mang đi thôi, mà tao nhớ Nhật nó offer tận 1k5 tỷ lận mà, sao giờ còn có 500 tỷ vậy :vozvn (3):
Bài này từ Financial Times , chủ sở hữu Nikkei lo cho Nhật đúng rồi mà m :vozvn (12):
 
Hợp tác các con kẹc j, Mỹ nó kiềm chế Nhật thôi. Từng có thời kỳ Kte của Nhật sắp vượt qua cả Mỹ. Mỹ nó thử thả Nhật ra xem nó còn đối trọng lại cả Nga Mỹ Trung luôn ấy chứ.
 
Đúng là Anh/ Mỹ lãnh đạo giúp thế giới phát triển hơn sau CN bị hạ bệ sau 1870. Tuy nhiên tới thời điểm này Mỹ đang ở đỉnh chuẩn bị đi qua bên kia triền dốc, sắp suy thoái. Mẽo lại hút máu Nhật. EU hết xài được năng lượng rẻ của Nga. Dòng năng lượng này lại chảy ngược về CN/IN.

Lịch sử đã chứng mình rồi, năng lượng chảy về chỗ nào thì ở đó phát triển - dự CN/IN sẽ phát triển 200 năm, từ giờ trở về sau.
 
Vkl đi lo giùm thằng giàu :vozvn (3):
Tiền mặt nó có 5k tỷ usd đang cần đầu tư kìa, mấy năm trước chú phỉnh nó còn đau đầu xử lý đống tiền này, giờ có kèo thì nó mang đi thôi, mà tao nhớ Nhật nó offer tận 1k5 tỷ lận mà, sao giờ còn có 500 tỷ vậy :vozvn (3):
Đợt nó tặng không cho Trump cái nón Shogun bằng vàng nguyên chất. Đcm đúng mấy thằng Oa Khấu này nhà đéo có gì ngoài tiền. :vozvn (19):
Vậy mà vẫn bị táng thuế 15%. Vãi cứt lão da cam.
 

Nhật Bản vừa đạt được một thỏa thuận thương mại với Mỹ nhưng phải đánh đổi bằng cam kết đầu tư khổng lồ 550 tỷ USD vào nền kinh tế Mỹ, trong khi vẫn chịu mức thuế 15%. Thỏa thuận này cho thấy sự bất cân xứng rõ rệt và phản ánh cái giá ngày càng đắt đỏ của việc duy trì “tình bạn” với Washington dưới thời Trump.​

73119593d706d87d3ac36fd040e1f72c16953a13-d0b3a84a8cc2b6f97f74cf56208b83c4.png

Trong đoạn video chung, những lời ca ngợi miễn cưỡng của trưởng đoàn đàm phán thương mại Nhật Bản Ryosei Akazawa dành cho phía Mỹ đã khiến nhiều người liên tưởng đến hình ảnh một “con tin mắc hội chứng Stockholm”, khi ông mỉm cười và bày tỏ lòng biết ơn thái quá dù phải chấp nhận điều kiện bất lợi. Lời châm biếm “các quốc gia khác nên học nụ cười gượng của tình bạn với Mỹ, phiên bản 2.0” cho thấy tác giả muốn nhấn mạnh tính chất gượng ép và bất cân xứng trong quan hệ với Washington dưới thời Trump: để duy trì “tình bạn”, các đồng minh có thể buộc phải giả vờ vui vẻ và cảm ơn ngay cả khi đang chịu thiệt hại.

Nhưng mấu chốt thực sự của thỏa thuận là cam kết đầu tư 550 tỷ USD của Nhật Bản để “thúc đẩy lợi ích kinh tế và an ninh ở Mỹ”. Nhật Bản đồng ý giải ngân số tiền này trước ngày 19 tháng 1 năm 2029 — trên danh nghĩa là ngày cuối cùng trong nhiệm kỳ của Trump. Tầm quan trọng của thỏa thuận này là rất lớn, nhưng thông tin công khai về các yếu tố then chốt lại rất ít.

Những chi tiết ít ỏi đó được nêu trong một bản ghi nhớ hợp tác dài bảy trang, ngữ pháp vụng về, giữa Mỹ và Nhật Bản. Nhật Bản sẽ không công bố bản ghi nhớ cho đến khi phía Mỹ làm vậy, và như một quan chức ở Tokyo nói, cơ chế để công khai tài liệu này đã “đổ vỡ”.

Bản ghi nhớ phác thảo một thỏa thuận mang tính ép buộc: một quốc gia có chủ quyền bị buộc phải bơm vốn đầu tư công và tư vào một quốc gia giàu hơn nhiều, dưới một cấu trúc được tổng thống Mỹ trực tiếp chỉ đạo. Sau khi Nhật Bản thu hồi vốn, họ chỉ được hưởng 10% dòng tiền từ dự án, trong khi Mỹ nhận 90%. Đúng là Nhật Bản có quyền góp ý thông qua một ủy ban tư vấn về việc lựa chọn dự án, nhưng không có người Nhật nào trong ủy ban đầu tư quyền lực hơn, và Trump là người đưa ra quyết định cuối cùng.

Nhật Bản, một cách miễn cưỡng, vẫn có thể tìm cách coi đây là một chiến thắng. Họ biết rằng các công ty Nhật vốn muốn đầu tư vào Mỹ và rằng các khoản đầu tư này sẽ được cộng hưởng và bảo đảm bởi các tổ chức cho vay do chính phủ hậu thuẫn. Nếu đó là cái giá để được giảm thuế, thì ít nhất đó cũng là điều họ có thể đã làm dù không có thỏa thuận này. Nhưng Lutnick, trong cuộc phỏng vấn riêng trên CNBC, lại hả hê phủ nhận ngay cả quyền tự an ủi đó của Nhật. Ông nói Nhật Bản đã tìm cách giảm mức thuế bằng một thỏa thuận mà ông mô tả là “vượt ngoài khuôn khổ” và là “niềm vui lớn nhất” mà ông có được khi làm việc cho tổng thống này. Trump, ông nói, có “toàn quyền quyết định” đối với các khoản đầu tư của Nhật và sẽ tự quyết định nơi nào, cách nào ông muốn sử dụng vốn Nhật tại Mỹ.

Vấn đề quan trọng không nằm ở từng điều khoản cụ thể của bản ghi nhớ Mỹ–Nhật, mà ở cách nó được soạn thảo và giữ kín. Một văn kiện rõ rệt thiên về phía Washington, vẫn nằm trong bóng tối và cho phép nhiều cách hiểu trái ngược, đã phơi bày một thực tế mới về quan hệ đồng minh dưới thời Trump: luật chơi được Mỹ áp đặt và quyền kiểm soát tập trung trong tay Tổng thống.

Cách thức này phản ánh mô hình mà Trump đang áp dụng ngay cả trong nội bộ nước Mỹ khi tìm cách lách qua Quốc hội, đồng thời cũng là thông điệp gửi tới các đồng minh rằng ngoại giao thông thường có thể bị gạt sang bên.

Bản ghi nhớ này vì thế trở thành ví dụ điển hình, một “bản hướng dẫn” cho cách chính quyền Trump tái định nghĩa tình bạn để phục vụ lợi ích và quyền lực của chính mình.

Nhật Bản đã bước vào bàn đàm phán với niềm tin rằng mối quan hệ đồng minh với Mỹ vẫn dựa trên những quy tắc quen thuộc: cùng có lợi, giữ cam kết và từng khéo léo xử lý Trump trong quá khứ. Tuy nhiên, thực tế lại cho thấy Washington dưới thời Trump đã bỏ qua những chuẩn mực cũ. Ngôn ngữ thương lượng và hợp tác chỉ là lớp vỏ bề ngoài, còn mục tiêu thật sự là tái định nghĩa khái niệm “tình bạn”, biến nó thành công cụ phục vụ lợi ích và uy tín cá nhân của Tổng thống. Nhật Bản, tưởng rằng đang hướng tới một thỏa thuận công bằng, cuối cùng nhận ra mình đang tham gia vào cuộc chơi do Trump đặt ra và kiểm soát.
15% là quá thấp rồi vì mức base là 10%
Hợp đômhf đầu tư thì Nhật cũng thu lợi nếu thành công chứ thiệt đéo đâu, lại văn kích đểu
 

Có thể bạn quan tâm

Top