Những ai đang sống ở nước ngoài có giống tôi không

Không tên2

Gió lạnh đầu buồi
Germany
Mình sẽ chia sẻ về 5 điều được và mất khi mình sống ở nước ngoài. Hy vọng là những ai chưa từng sống ở nước ngoài có thêm vài góc nhìn mới. Những ai đang ở nước ngoài có thể tìm thấy vài điểm đồng điệu với mình.

5 điều mình thấy nhớ ở Việt Nam

Điều đầu tiên là gia đình và bạn bè. Mình lớn lên mấy chục năm có gia đình và bạn bè xung quanh nên bản thân mình chưa đánh giá đúng tầm quan trọng của việc ở gần người thân và bạn bè. Ở Việt Nam, dù làm việc ở Hà Nội nhưng mình có thể về nhà mỗi cuối tuần. Mình có thể ới anh em đi nhậu bất cứ lúc nào. Thi thoảng đi ăn cưới một đứa bạn cấp 3, đại học gì đấy lại gặp được các bạn cũ. Dịp lễ tết lại được gần gia đình, cùng làm đủ thứ. Những điều đơn giản này trở thành điều xa xỉ khi mình sống ở nước ngoài. Một năm mình chỉ về thăm nhà được một lần. Đôi khi có người nói mình sướng được đi đây đi đó, mình nhắc lại đoạn này để mọi người thấy những điều giản dị bình thường mà mọi người đang có lại quý giá thế nào khi sống xa nhà.

Tiếp theo là đồ ăn. Đồ ăn Việt Nam ngon, nhiều lựa chọn và giá cả vô cùng hợp lý. Sáng trước khi đi làm bạn có thể tạt qua làm bát phở mặn với ít quẩy. Buổi trưa không ăn cơm văn phòng thì cũng có thể gọi bún chả, bún đậu mắm tôm, cơm rang… Buổi tối có thể nhâm nhi nồi lẩu với bạn bè. Tóm lại là có một tỷ thứ để ăn mà không phải nhìn giá. Ở đất nước nhỏ mình đang sống thì 2 vợ chồng mình chủ yếu tự nấu. Đồ ăn ngoài hàng không ngon, ít lựa chọn và rất đắt đỏ. Đồ ăn hàng ngày mà người bản xứ ăn thì chán vô cùng, mình nuốt không trôi. Mình hay trêu đồng nghiệp là các ông giàu mà ăn uống chán bỏ mẹ (phải hơi thân tý mới dám trêu thế). Thường mình chỉ ăn hàng một lần một tuần vào cuối tuần. Ở các nước đông người Việt có thể đỡ hơn vì nhiều nhà hàng VN và giá cả tốt hơn.

Thứ 3 là dịch vụ tiện ích. Để thuê sức người làm việc gì đấy ở VN là không khó, và nói thẳng ra là rất rẻ. Bạn cần bất cứ thứ gì 24/7 luôn có ai đấy sẵn sàng làm. Cửa hàng tiện ích cũng mở xuyên đêm. Đây cũng là lý do các ngành thâm dụng lao động phát triển ở Việt Nam. Điều này vừa vui vừa buồn. Vui vì cuộc sống rất tiện ích. Buồn vì mình biết sự tiện ích này được đánh đổi bởi hàng triệu lao động phổ thông làm việc ngày đêm mà không đủ sống, không bảo hiểm, không lương hưu, gần như không được bảo vệ bởi hệ thống an sinh xã hội . Ở bên này mình gần như phải tự học làm tất cả mọi thứ vì tìm người làm rất khó và đắt đỏ. Cửa hàng, siêu thị chỉ mở có giờ và đôi khi có tiền cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Thứ 4 là sự sầm uất và nhộn nhịp. Việt Nam dân số trẻ và tập trung đông ở thành phố lớn nên lúc nào cũng tấp nập, ồn ào. Mọi người đi làm, đi chơi, mở business… luôn đang làm một thứ gì mới. Đất nước phát triển rất nhanh và đổi mới rất nhanh. Ở các nước phát triển đặc biệt là Châu Âu thì cuộc sống lại vô cùng chậm rãi và yên bình. Mình cảm giác mọi người rất yên phận, chỉ đi làm rồi về nhà. Số đông không còn tập trung kiếm thêm nhiều tiền và đổi mới sáng tạo nữa. Mọi người hưởng thụ cuộc sống và các chính sách của chính phủ tập trung vào việc duy trì mức sống cao cho người dân chứ không còn tập trung vào tăng trưởng nữa.

Cuối cùng, ở Việt Nam là ĐƯỢC nói tiếng Việt. Điều này nếu ở VN thì chẳng ai nghĩ đến cả. Ngày trước đi làm ở Việt Nam chỉ tìm mọi cách để vào công ty nói tiếng Anh, làm việc với người nước ngoài… bây giờ ở bên này không như gì là cả ngày nói tiếng Anh ở công ty mà còn phải học tiếng bản xứ để giao tiếp mua bán hàng ngày. Cũng may vợ mình người Việt nên hàng ngày vẫn nghe được vợ chửi bằng tiếng Việt. Bạn bè mình có đứa cả tuần không nói câu nào tiếng Việt, cuối tuần mới gọi về nhà cho gia đình.

Còn đây là 5 lý do mình chịu đánh đổi những điều ở trên

Tiền - Tất nhiên là lĩnh lương ở đâu thì tiêu tiền ở đấy. Việc mang thu nhập ở Âu Mỹ ra so với Việt Nam là khập khiễng. Tuy nhiên mình phải khẳng định một điều là nếu chỉ làm công ăn lương bình thường thì cuộc sống ở đây dễ thở hơn VN rất nhiều. Bọn mình không cần phải làm gì to tát để có một cuộc sống đầy đủ và có tích lũy cho tương lai. Nếu tiết kiệm và đầu tư với mức thu nhập hiện tại thì trong vòng 10 năm tới, tổng tài sản 7-800k eur là điều hoàn toàn khả thi. Số đấy chưa đủ để dừng làm việc nhưng có thể mua được rất nhiều sự tự do. Ở VN mà để 2 vc tích lũy được con số đấy trước 40t với công việc làm thuê là điều vô cùng viển vông.

Work life balance: ở bên này sau 17:00 là đóng máy. Thứ 7, CN không bao giờ liên lạc được với đứa nào ở cty. Nhiều đứa chuyển từ Châu Á qua làm như điên xong sau một thời gian cũng bị đồng hóa hết. Việc work from home 50% gần như là hiển nhiên với các công việc văn phòng. Đa số mọi người có 30 ngày (6 tuần) nghỉ phép năm nếu làm việc toàn thời gian, có những công ty cho tới hơn 40 ngày. Trước khi qua đây mình chưa bao giờ nghe tới burnout leave nhưng luật cho phép nghỉ tới 2 năm có lương. Hồi ở VN mình có ngày phép không dám nghỉ, điện thoại công việc cả ngày, mình đi làm có năng lực mà nhiều khi cảm thấy như đi ăn xin.

Phúc lợi xã hội: Giáo dục và y tế gần như miễn phí. Mình không phải lo tiết kiệm cho con một cục tiền để sau này nó đi du học hoặc học trường quốc tế. Sinh hoạt phí có thể vay của chính phủ, và nếu đi làm thêm nữa thì cũng có thể trang trải được phần lớn chi phí. Về hệ thống y tế nếu gặp bệnh nhẹ thì chờ hơi lâu để được khám nhưng nếu có bệnh nặng thì được chăm sóc rất tốt. Mình biết mấy người bị ung thư được tri trả toàn bộ chi phí y tế, công ty cho nghỉ ốm cả mấy năm trời vẫn có lương. Nói chung ít ai vì thiếu tiền mà không được đi học hay không được chữa bệnh. Vì mạng lưới an sinh tốt nên mọi người cũng không áp lực găm nhiều tiền để phòng thân.

Công bằng xã hội: cái này mình thích nhất, vì đánh thuế cao và phúc lợi xã hội tốt nên mình sự bất bình đẳng trong xã hội rất khó để nhận biết. Chênh lệch về thu nhập và mức sống không cao nên cảm thấy xã hội rất hài hòa. Mình nhắc lại một ý mình đã nói ở trên, đó là không cần phải là siêu nhân hay làm gì đấy quá khủng khiếp để có nhà ở, cơm ăn, áo mặc và phúc lợi tốt. Mình bình yên khi thấy xung quanh mình mọi người đều sống tốt. Không thấy trẻ con đi bán báo đánh giày ngoài đường, không thấy các anh công nhân làm tăng ca ngày đêm không đủ ăn, không thấy tham nhũng.

Du lịch: Đây cũng sở thích của cả 2 vc mình. Được nắm tay nhau đi khắp thế gian cũng vui chứ. Sống ở Châu Âu thì rõ là đi chơi ở các nước trong khối vô cùng dễ dàng và chi phí không hề đắt đỏ. Ngoài ra với mức lương kiếm ở đây thì gần như việc đi du lịch đến bất cứ nơi nào trên thế giới cũng không khó. Mình biết nhiều người làm việc, tiết kiệm rồi gap year qua Nam Mỹ, châu Á du lịch.

Vậy là hết rồi. Trên đây là những điều mình muốn chia sẻ. Các bạn thì sao, nếu có cơ hội các bạn có sẵn sàng đánh đổi để sống ở một đất nước xa lạ không?”

"
 
Còn trẻ tuổi trai tráng thì bay nhảy trải nghiệm thoải mái không sao, Nhưng càng có tuổi, sức khỏe yếu dần, kinh nghiệm sống lâu hơn, hiểu đời hơn thì con người ta càng Tìm Về Nguồn Cội ban đầu, Triết lý này đúng Cho tọa độ vũ trụ , các cụ nói không sai đâu, cây già thì lá rụng về cội, loài cá hồi bơi ngược lại dòng nước để trở về nơi chúng sinh ra để sinh sản lần cuối rồi chết đi là vậy
 
Tao sống ở nước ngoài hơn 25 năm , đi đi về về liên tục,gần như 6 tháng ở nước ngoài,6 tháng ở VN.

Tất cả những gì mày viết ra,tao gặp hàng chục thằng mới qua đều như thế.

Chán nản,ko hoà nhập được,ko quen,chưa có việc làm,chưa có xe, xuốt ngày ngồi bó gối ngồi thẩn thờ nhớ nhà.

Chỉ chừng mày bắt đầu hoà nhập vào cuộc sống mới,có bạn bè,có công việc. Đặc biệt là có XE. Mày sẽ thấy cuộc sống thay đổi hẵn,thấy nó tốt hơn ở VN rất rất rất nhiều lần.

Sau đó thì lập gia đình và có con, mày sẽ thấy con mày được giáo dục tốt như thế nào và mày đéo mất xu nào cả. Con mày tới kì bế ra chích vaccin loại xịn nhứt mày chả phải tốn tiền, trong khi bạn bè mày tốn vài chục triệu để chích vaccin.

Sau đó thì đổi màu cái passport, đông thì đi trượt tuyết Thụy Sĩ , hè đi tắm biển Địa Trung Hải , buồn thì ngồi nhâm nhi ly rượu Sangria ở Tây Ban Nha ăn vài miếng pasta.

Trong khi bạn bè mày loanh quanh ở Đà Lạt,Vũng Tàu . Năm 4 lần đi Đà Lạt , tiết kiệm cả năm đi Đà Lạt , đi Đà Lạt là mãn nguyện hạnh phúc rồi 🤣

Nói chung tao thấy rất nhiều đứa fail ngay từ cái giai đoạn tự kỉ này,nên tao cũng rất thông cảm. Nhưng vượt qua được thì gian nan khác sẽ đến , cố lên
 
Tao sống ở nước ngoài hơn 25 năm , đi đi về về liên tục,gần như 6 tháng ở nước ngoài,6 tháng ở VN.

Tất cả những gì mày viết ra,tao gặp hàng chục thằng mới qua đều như thế.

Chán nản,ko hoà nhập được,ko quen,chưa có việc làm,chưa có xe, xuốt ngày ngồi bó gối ngồi thẩn thờ nhớ nhà.

Chỉ chừng mày bắt đầu hoà nhập vào cuộc sống mới,có bạn bè,có công việc. Đặc biệt là có XE. Mày sẽ thấy cuộc sống thay đổi hẵn,thấy nó tốt hơn ở VN rất rất rất nhiều lần.

Sau đó thì lập gia đình và có con, mày sẽ thấy con mày được giáo dục tốt như thế nào và mày đéo mất xu nào cả. Con mày tới kì bế ra chích vaccin loại xịn nhứt mày chả phải tốn tiền, trong khi bạn bè mày tốn vài chục triệu để chích vaccin.

Sau đó thì đổi màu cái passport, đông thì đi trượt tuyết Thụy Sĩ , hè đi tắm biển Địa Trung Hải , buồn thì ngồi nhâm nhi ly rượu Sangria ở Tây Ban Nha ăn vài miếng pasta.

Trong khi bạn bè mày loanh quanh ở Đà Lạt,Vũng Tàu . Năm 4 lần đi Đà Lạt , tiết kiệm cả năm đi Đà Lạt , đi Đà Lạt là mãn nguyện hạnh phúc rồi 🤣

Nói chung tao thấy rất nhiều đứa fail ngay từ cái giai đoạn tự kỉ này,nên tao cũng rất thông cảm. Nhưng vượt qua được thì gian nan khác sẽ đến , cố lên
Giáo dục tư bản ngu chả khác éo gì VN, hiến pháp ngu đội lũ ngu lên đầu, hoà bình lâu quá rồi nên lũ ngu óc chó làm loạn thế giới
 
Sao ko mở cửa hơn cho immigrants người Việt qua ít nhất còn chăm chỉ và có thể cover 1 số công việc mà dân bản địa lười làm. Chứ giờ mở cửa cho bọn hồi qua nó cướp của hấp diêm làm loạn cả xã hội. Dân mình tuy có mấy cái hơi hãm nhưng dễ bị đồng hoá mà, còn bọn Hồi sang nó còn đòi đồng hoá ngược phương tây.
 
Sao ko mở cửa cho immigrants người Việt qua ít nhất còn chăm chỉ và có thể cover 1 số công việc mà dân bản địa lười làm. Chứ giờ mở cửa cho bọn hồi qua nó cướp của hấp diêm làm loạn cả xã hội. Dân mình tuy có mấy cái hơi hãm nhưng dễ bị đồng hoá mà

Sao ko mở cửa cho immigrants người Việt qua ít nhất còn chăm chỉ và có thể cover 1 số công việc mà dân bản địa lười làm. Chứ giờ mở cửa cho bọn hồi qua nó cướp của hấp diêm làm loạn cả xã hội. Dân mình tuy có mấy cái hơi hãm nhưng dễ bị đồng hoá mà, còn bọn Hồi sang nó còn đòi đồng hoá ngược phương tây
TNT qua cũng ăn cướp khác đéo gì Hồi, còn hiếp dâm con gái ngta bên Đức.
 
Mình sẽ chia sẻ về 5 điều được và mất khi mình sống ở nước ngoài. Hy vọng là những ai chưa từng sống ở nước ngoài có thêm vài góc nhìn mới. Những ai đang ở nước ngoài có thể tìm thấy vài điểm đồng điệu với mình.

5 điều mình thấy nhớ ở Việt Nam

Điều đầu tiên là gia đình và bạn bè. Mình lớn lên mấy chục năm có gia đình và bạn bè xung quanh nên bản thân mình chưa đánh giá đúng tầm quan trọng của việc ở gần người thân và bạn bè. Ở Việt Nam, dù làm việc ở Hà Nội nhưng mình có thể về nhà mỗi cuối tuần. Mình có thể ới anh em đi nhậu bất cứ lúc nào. Thi thoảng đi ăn cưới một đứa bạn cấp 3, đại học gì đấy lại gặp được các bạn cũ. Dịp lễ tết lại được gần gia đình, cùng làm đủ thứ. Những điều đơn giản này trở thành điều xa xỉ khi mình sống ở nước ngoài. Một năm mình chỉ về thăm nhà được một lần. Đôi khi có người nói mình sướng được đi đây đi đó, mình nhắc lại đoạn này để mọi người thấy những điều giản dị bình thường mà mọi người đang có lại quý giá thế nào khi sống xa nhà.

Tiếp theo là đồ ăn. Đồ ăn Việt Nam ngon, nhiều lựa chọn và giá cả vô cùng hợp lý. Sáng trước khi đi làm bạn có thể tạt qua làm bát phở mặn với ít quẩy. Buổi trưa không ăn cơm văn phòng thì cũng có thể gọi bún chả, bún đậu mắm tôm, cơm rang… Buổi tối có thể nhâm nhi nồi lẩu với bạn bè. Tóm lại là có một tỷ thứ để ăn mà không phải nhìn giá. Ở đất nước nhỏ mình đang sống thì 2 vợ chồng mình chủ yếu tự nấu. Đồ ăn ngoài hàng không ngon, ít lựa chọn và rất đắt đỏ. Đồ ăn hàng ngày mà người bản xứ ăn thì chán vô cùng, mình nuốt không trôi. Mình hay trêu đồng nghiệp là các ông giàu mà ăn uống chán bỏ mẹ (phải hơi thân tý mới dám trêu thế). Thường mình chỉ ăn hàng một lần một tuần vào cuối tuần. Ở các nước đông người Việt có thể đỡ hơn vì nhiều nhà hàng VN và giá cả tốt hơn.

Thứ 3 là dịch vụ tiện ích. Để thuê sức người làm việc gì đấy ở VN là không khó, và nói thẳng ra là rất rẻ. Bạn cần bất cứ thứ gì 24/7 luôn có ai đấy sẵn sàng làm. Cửa hàng tiện ích cũng mở xuyên đêm. Đây cũng là lý do các ngành thâm dụng lao động phát triển ở Việt Nam. Điều này vừa vui vừa buồn. Vui vì cuộc sống rất tiện ích. Buồn vì mình biết sự tiện ích này được đánh đổi bởi hàng triệu lao động phổ thông làm việc ngày đêm mà không đủ sống, không bảo hiểm, không lương hưu, gần như không được bảo vệ bởi hệ thống an sinh xã hội . Ở bên này mình gần như phải tự học làm tất cả mọi thứ vì tìm người làm rất khó và đắt đỏ. Cửa hàng, siêu thị chỉ mở có giờ và đôi khi có tiền cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Thứ 4 là sự sầm uất và nhộn nhịp. Việt Nam dân số trẻ và tập trung đông ở thành phố lớn nên lúc nào cũng tấp nập, ồn ào. Mọi người đi làm, đi chơi, mở business… luôn đang làm một thứ gì mới. Đất nước phát triển rất nhanh và đổi mới rất nhanh. Ở các nước phát triển đặc biệt là Châu Âu thì cuộc sống lại vô cùng chậm rãi và yên bình. Mình cảm giác mọi người rất yên phận, chỉ đi làm rồi về nhà. Số đông không còn tập trung kiếm thêm nhiều tiền và đổi mới sáng tạo nữa. Mọi người hưởng thụ cuộc sống và các chính sách của chính phủ tập trung vào việc duy trì mức sống cao cho người dân chứ không còn tập trung vào tăng trưởng nữa.

Cuối cùng, ở Việt Nam là ĐƯỢC nói tiếng Việt. Điều này nếu ở VN thì chẳng ai nghĩ đến cả. Ngày trước đi làm ở Việt Nam chỉ tìm mọi cách để vào công ty nói tiếng Anh, làm việc với người nước ngoài… bây giờ ở bên này không như gì là cả ngày nói tiếng Anh ở công ty mà còn phải học tiếng bản xứ để giao tiếp mua bán hàng ngày. Cũng may vợ mình người Việt nên hàng ngày vẫn nghe được vợ chửi bằng tiếng Việt. Bạn bè mình có đứa cả tuần không nói câu nào tiếng Việt, cuối tuần mới gọi về nhà cho gia đình.

Còn đây là 5 lý do mình chịu đánh đổi những điều ở trên

Tiền - Tất nhiên là lĩnh lương ở đâu thì tiêu tiền ở đấy. Việc mang thu nhập ở Âu Mỹ ra so với Việt Nam là khập khiễng. Tuy nhiên mình phải khẳng định một điều là nếu chỉ làm công ăn lương bình thường thì cuộc sống ở đây dễ thở hơn VN rất nhiều. Bọn mình không cần phải làm gì to tát để có một cuộc sống đầy đủ và có tích lũy cho tương lai. Nếu tiết kiệm và đầu tư với mức thu nhập hiện tại thì trong vòng 10 năm tới, tổng tài sản 7-800k eur là điều hoàn toàn khả thi. Số đấy chưa đủ để dừng làm việc nhưng có thể mua được rất nhiều sự tự do. Ở VN mà để 2 vc tích lũy được con số đấy trước 40t với công việc làm thuê là điều vô cùng viển vông.

Work life balance: ở bên này sau 17:00 là đóng máy. Thứ 7, CN không bao giờ liên lạc được với đứa nào ở cty. Nhiều đứa chuyển từ Châu Á qua làm như điên xong sau một thời gian cũng bị đồng hóa hết. Việc work from home 50% gần như là hiển nhiên với các công việc văn phòng. Đa số mọi người có 30 ngày (6 tuần) nghỉ phép năm nếu làm việc toàn thời gian, có những công ty cho tới hơn 40 ngày. Trước khi qua đây mình chưa bao giờ nghe tới burnout leave nhưng luật cho phép nghỉ tới 2 năm có lương. Hồi ở VN mình có ngày phép không dám nghỉ, điện thoại công việc cả ngày, mình đi làm có năng lực mà nhiều khi cảm thấy như đi ăn xin.

Phúc lợi xã hội: Giáo dục và y tế gần như miễn phí. Mình không phải lo tiết kiệm cho con một cục tiền để sau này nó đi du học hoặc học trường quốc tế. Sinh hoạt phí có thể vay của chính phủ, và nếu đi làm thêm nữa thì cũng có thể trang trải được phần lớn chi phí. Về hệ thống y tế nếu gặp bệnh nhẹ thì chờ hơi lâu để được khám nhưng nếu có bệnh nặng thì được chăm sóc rất tốt. Mình biết mấy người bị ung thư được tri trả toàn bộ chi phí y tế, công ty cho nghỉ ốm cả mấy năm trời vẫn có lương. Nói chung ít ai vì thiếu tiền mà không được đi học hay không được chữa bệnh. Vì mạng lưới an sinh tốt nên mọi người cũng không áp lực găm nhiều tiền để phòng thân.

Công bằng xã hội: cái này mình thích nhất, vì đánh thuế cao và phúc lợi xã hội tốt nên mình sự bất bình đẳng trong xã hội rất khó để nhận biết. Chênh lệch về thu nhập và mức sống không cao nên cảm thấy xã hội rất hài hòa. Mình nhắc lại một ý mình đã nói ở trên, đó là không cần phải là siêu nhân hay làm gì đấy quá khủng khiếp để có nhà ở, cơm ăn, áo mặc và phúc lợi tốt. Mình bình yên khi thấy xung quanh mình mọi người đều sống tốt. Không thấy trẻ con đi bán báo đánh giày ngoài đường, không thấy các anh công nhân làm tăng ca ngày đêm không đủ ăn, không thấy tham nhũng.

Du lịch: Đây cũng sở thích của cả 2 vc mình. Được nắm tay nhau đi khắp thế gian cũng vui chứ. Sống ở Châu Âu thì rõ là đi chơi ở các nước trong khối vô cùng dễ dàng và chi phí không hề đắt đỏ. Ngoài ra với mức lương kiếm ở đây thì gần như việc đi du lịch đến bất cứ nơi nào trên thế giới cũng không khó. Mình biết nhiều người làm việc, tiết kiệm rồi gap year qua Nam Mỹ, châu Á du lịch.

Vậy là hết rồi. Trên đây là những điều mình muốn chia sẻ. Các bạn thì sao, nếu có cơ hội các bạn có sẵn sàng đánh đổi để sống ở một đất nước xa lạ không?”

"
Tao nghe nói vương quốc mày ở đó đang bị đồ sát trảm quan từ lớn tới nhỏ luôn phải không hả? :))
 
Tao sống ở nước ngoài hơn 25 năm , đi đi về về liên tục,gần như 6 tháng ở nước ngoài,6 tháng ở VN.

Tất cả những gì mày viết ra,tao gặp hàng chục thằng mới qua đều như thế.

Chán nản,ko hoà nhập được,ko quen,chưa có việc làm,chưa có xe, xuốt ngày ngồi bó gối ngồi thẩn thờ nhớ nhà.

Chỉ chừng mày bắt đầu hoà nhập vào cuộc sống mới,có bạn bè,có công việc. Đặc biệt là có XE. Mày sẽ thấy cuộc sống thay đổi hẵn,thấy nó tốt hơn ở VN rất rất rất nhiều lần.

Sau đó thì lập gia đình và có con, mày sẽ thấy con mày được giáo dục tốt như thế nào và mày đéo mất xu nào cả. Con mày tới kì bế ra chích vaccin loại xịn nhứt mày chả phải tốn tiền, trong khi bạn bè mày tốn vài chục triệu để chích vaccin.

Sau đó thì đổi màu cái passport, đông thì đi trượt tuyết Thụy Sĩ , hè đi tắm biển Địa Trung Hải , buồn thì ngồi nhâm nhi ly rượu Sangria ở Tây Ban Nha ăn vài miếng pasta.

Trong khi bạn bè mày loanh quanh ở Đà Lạt,Vũng Tàu . Năm 4 lần đi Đà Lạt , tiết kiệm cả năm đi Đà Lạt , đi Đà Lạt là mãn nguyện hạnh phúc rồi 🤣

Nói chung tao thấy rất nhiều đứa fail ngay từ cái giai đoạn tự kỉ này,nên tao cũng rất thông cảm. Nhưng vượt qua được thì gian nan khác sẽ đến , cố lên
Có thằng 46t đi lái vf6 bảo: bên đức khổ bỏ mẹ, người nhà a bên đó sống cũng phải cực kỳ tiết kiệm, khám thì đắt, chờ lâu. Ở vn chọn bác sỹ đéo nào chả được. Bần tăng mới bảo. Địt mẹ sao k bảo họ về vn làm ăn sinh sống. Thế là nó câm
 
Một điểm trừ nữa của bọn tư bản phương tây là đéo có A80. Người dân không có lòng yêu nước nồng nàn như các nước ********
 
Mình sẽ chia sẻ về 5 điều được và mất khi mình sống ở nước ngoài. Hy vọng là những ai chưa từng sống ở nước ngoài có thêm vài góc nhìn mới. Những ai đang ở nước ngoài có thể tìm thấy vài điểm đồng điệu với mình.

5 điều mình thấy nhớ ở Việt Nam

Điều đầu tiên là gia đình và bạn bè. Mình lớn lên mấy chục năm có gia đình và bạn bè xung quanh nên bản thân mình chưa đánh giá đúng tầm quan trọng của việc ở gần người thân và bạn bè. Ở Việt Nam, dù làm việc ở Hà Nội nhưng mình có thể về nhà mỗi cuối tuần. Mình có thể ới anh em đi nhậu bất cứ lúc nào. Thi thoảng đi ăn cưới một đứa bạn cấp 3, đại học gì đấy lại gặp được các bạn cũ. Dịp lễ tết lại được gần gia đình, cùng làm đủ thứ. Những điều đơn giản này trở thành điều xa xỉ khi mình sống ở nước ngoài. Một năm mình chỉ về thăm nhà được một lần. Đôi khi có người nói mình sướng được đi đây đi đó, mình nhắc lại đoạn này để mọi người thấy những điều giản dị bình thường mà mọi người đang có lại quý giá thế nào khi sống xa nhà.

Tiếp theo là đồ ăn. Đồ ăn Việt Nam ngon, nhiều lựa chọn và giá cả vô cùng hợp lý. Sáng trước khi đi làm bạn có thể tạt qua làm bát phở mặn với ít quẩy. Buổi trưa không ăn cơm văn phòng thì cũng có thể gọi bún chả, bún đậu mắm tôm, cơm rang… Buổi tối có thể nhâm nhi nồi lẩu với bạn bè. Tóm lại là có một tỷ thứ để ăn mà không phải nhìn giá. Ở đất nước nhỏ mình đang sống thì 2 vợ chồng mình chủ yếu tự nấu. Đồ ăn ngoài hàng không ngon, ít lựa chọn và rất đắt đỏ. Đồ ăn hàng ngày mà người bản xứ ăn thì chán vô cùng, mình nuốt không trôi. Mình hay trêu đồng nghiệp là các ông giàu mà ăn uống chán bỏ mẹ (phải hơi thân tý mới dám trêu thế). Thường mình chỉ ăn hàng một lần một tuần vào cuối tuần. Ở các nước đông người Việt có thể đỡ hơn vì nhiều nhà hàng VN và giá cả tốt hơn.

Thứ 3 là dịch vụ tiện ích. Để thuê sức người làm việc gì đấy ở VN là không khó, và nói thẳng ra là rất rẻ. Bạn cần bất cứ thứ gì 24/7 luôn có ai đấy sẵn sàng làm. Cửa hàng tiện ích cũng mở xuyên đêm. Đây cũng là lý do các ngành thâm dụng lao động phát triển ở Việt Nam. Điều này vừa vui vừa buồn. Vui vì cuộc sống rất tiện ích. Buồn vì mình biết sự tiện ích này được đánh đổi bởi hàng triệu lao động phổ thông làm việc ngày đêm mà không đủ sống, không bảo hiểm, không lương hưu, gần như không được bảo vệ bởi hệ thống an sinh xã hội . Ở bên này mình gần như phải tự học làm tất cả mọi thứ vì tìm người làm rất khó và đắt đỏ. Cửa hàng, siêu thị chỉ mở có giờ và đôi khi có tiền cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Thứ 4 là sự sầm uất và nhộn nhịp. Việt Nam dân số trẻ và tập trung đông ở thành phố lớn nên lúc nào cũng tấp nập, ồn ào. Mọi người đi làm, đi chơi, mở business… luôn đang làm một thứ gì mới. Đất nước phát triển rất nhanh và đổi mới rất nhanh. Ở các nước phát triển đặc biệt là Châu Âu thì cuộc sống lại vô cùng chậm rãi và yên bình. Mình cảm giác mọi người rất yên phận, chỉ đi làm rồi về nhà. Số đông không còn tập trung kiếm thêm nhiều tiền và đổi mới sáng tạo nữa. Mọi người hưởng thụ cuộc sống và các chính sách của chính phủ tập trung vào việc duy trì mức sống cao cho người dân chứ không còn tập trung vào tăng trưởng nữa.

Cuối cùng, ở Việt Nam là ĐƯỢC nói tiếng Việt. Điều này nếu ở VN thì chẳng ai nghĩ đến cả. Ngày trước đi làm ở Việt Nam chỉ tìm mọi cách để vào công ty nói tiếng Anh, làm việc với người nước ngoài… bây giờ ở bên này không như gì là cả ngày nói tiếng Anh ở công ty mà còn phải học tiếng bản xứ để giao tiếp mua bán hàng ngày. Cũng may vợ mình người Việt nên hàng ngày vẫn nghe được vợ chửi bằng tiếng Việt. Bạn bè mình có đứa cả tuần không nói câu nào tiếng Việt, cuối tuần mới gọi về nhà cho gia đình.

Còn đây là 5 lý do mình chịu đánh đổi những điều ở trên

Tiền - Tất nhiên là lĩnh lương ở đâu thì tiêu tiền ở đấy. Việc mang thu nhập ở Âu Mỹ ra so với Việt Nam là khập khiễng. Tuy nhiên mình phải khẳng định một điều là nếu chỉ làm công ăn lương bình thường thì cuộc sống ở đây dễ thở hơn VN rất nhiều. Bọn mình không cần phải làm gì to tát để có một cuộc sống đầy đủ và có tích lũy cho tương lai. Nếu tiết kiệm và đầu tư với mức thu nhập hiện tại thì trong vòng 10 năm tới, tổng tài sản 7-800k eur là điều hoàn toàn khả thi. Số đấy chưa đủ để dừng làm việc nhưng có thể mua được rất nhiều sự tự do. Ở VN mà để 2 vc tích lũy được con số đấy trước 40t với công việc làm thuê là điều vô cùng viển vông.

Work life balance: ở bên này sau 17:00 là đóng máy. Thứ 7, CN không bao giờ liên lạc được với đứa nào ở cty. Nhiều đứa chuyển từ Châu Á qua làm như điên xong sau một thời gian cũng bị đồng hóa hết. Việc work from home 50% gần như là hiển nhiên với các công việc văn phòng. Đa số mọi người có 30 ngày (6 tuần) nghỉ phép năm nếu làm việc toàn thời gian, có những công ty cho tới hơn 40 ngày. Trước khi qua đây mình chưa bao giờ nghe tới burnout leave nhưng luật cho phép nghỉ tới 2 năm có lương. Hồi ở VN mình có ngày phép không dám nghỉ, điện thoại công việc cả ngày, mình đi làm có năng lực mà nhiều khi cảm thấy như đi ăn xin.

Phúc lợi xã hội: Giáo dục và y tế gần như miễn phí. Mình không phải lo tiết kiệm cho con một cục tiền để sau này nó đi du học hoặc học trường quốc tế. Sinh hoạt phí có thể vay của chính phủ, và nếu đi làm thêm nữa thì cũng có thể trang trải được phần lớn chi phí. Về hệ thống y tế nếu gặp bệnh nhẹ thì chờ hơi lâu để được khám nhưng nếu có bệnh nặng thì được chăm sóc rất tốt. Mình biết mấy người bị ung thư được tri trả toàn bộ chi phí y tế, công ty cho nghỉ ốm cả mấy năm trời vẫn có lương. Nói chung ít ai vì thiếu tiền mà không được đi học hay không được chữa bệnh. Vì mạng lưới an sinh tốt nên mọi người cũng không áp lực găm nhiều tiền để phòng thân.

Công bằng xã hội: cái này mình thích nhất, vì đánh thuế cao và phúc lợi xã hội tốt nên mình sự bất bình đẳng trong xã hội rất khó để nhận biết. Chênh lệch về thu nhập và mức sống không cao nên cảm thấy xã hội rất hài hòa. Mình nhắc lại một ý mình đã nói ở trên, đó là không cần phải là siêu nhân hay làm gì đấy quá khủng khiếp để có nhà ở, cơm ăn, áo mặc và phúc lợi tốt. Mình bình yên khi thấy xung quanh mình mọi người đều sống tốt. Không thấy trẻ con đi bán báo đánh giày ngoài đường, không thấy các anh công nhân làm tăng ca ngày đêm không đủ ăn, không thấy tham nhũng.

Du lịch: Đây cũng sở thích của cả 2 vc mình. Được nắm tay nhau đi khắp thế gian cũng vui chứ. Sống ở Châu Âu thì rõ là đi chơi ở các nước trong khối vô cùng dễ dàng và chi phí không hề đắt đỏ. Ngoài ra với mức lương kiếm ở đây thì gần như việc đi du lịch đến bất cứ nơi nào trên thế giới cũng không khó. Mình biết nhiều người làm việc, tiết kiệm rồi gap year qua Nam Mỹ, châu Á du lịch.

Vậy là hết rồi. Trên đây là những điều mình muốn chia sẻ. Các bạn thì sao, nếu có cơ hội các bạn có sẵn sàng đánh đổi để sống ở một đất nước xa lạ không?”

"
M có thể chia sẻ m đang định cư ở nước nào, đã nhập tịch chưa. T hiện đã 34 tuổi làm về IT và t không muốn con cái t lớn lên nằm vỉa hè xem A100 nên có những đường nào để t sang dc tư bản m
 
Tao cũng đang sinh sống bên Mỹ, tao không cảm thấy nhớ VN cái quần què gì hết. Tao chỉ đang đợi đem hết cả nhà tao qua đây là xong. Về những điều mày đề cập, quan điểm cá nhân tao như sau:
1/ Gia đình: Tao quan tâm nhiều hơn đến gia đình nhỏ của tao hơn, ba mẹ anh chị em thì tao ở bên đây có kinh tế để giúp đỡ nhiều hơn. Sau này tao cũng bảo lãnh qua hết. Tầm tuổi này tao cũng không quan tâm đến bạn bè nữa, tao cảm thấy không có thời gian cho những việc như vậy.
2/ Ăn uống: Bên này thì ăn uống cũng đầy đồ ngon, tao thấy còn hơn cả Việt Nam. Ở Mỹ này muốn ăn sơn hào hải vị quốc gia nào chả có, tao thấy nhiều đứa cứ đề cao món ăn vỉa hè ở VN nhưng đối với tao thì do không đủ tiền để ăn đồ xịn xò thôi. Tao vẫn thứ 6 hàng tuần đi ăn ngoài, cuối tuần thì vẫn nấu bún, phở, hủ tiếu, bánh canh, mì hoành thánh. Ưng ăn ốc, tôm hùm, mực, cua, ghẹ thì mua về làm ăn, trời nắng đẹp thì BBQ.
3/ Tiện ích: Bên này cũng Uber, Doordash, etc. thấy cũng thiếu gì đâu, 1h 2h sáng nó còn đi ship tới cửa. Tao chả thấy khác gì VN.
4/ Sầm uất và nhộn nhịp: Chỗ nhà ở thì yên tĩnh, chứ lên downtown kiếm chỗ quẩy mấy giờ không có. Mà tao cũng chả mấy khi mò lên downtown, tao thích yên tĩnh hơn, với bên này đi mấy chỗ đông tao sợ mấy thằng ngáo thuốc. Tao nghĩ cái này là một điểm trừ mà mày lại không đề cập đến.
5/ Tiếng Việt: Cái này tao thấy nhiều người Việt qua cách đây mấy chục năm hay cố gắng ép con họ học, mà rồi tụi nó cũng quên sạch, chỉ nghe được chứ chả nói được. Đối với xấp nhỏ bên đây thì Vn như bao đất nước khác, nên con tao, tao để tự nhiên, tao vẫn muốn nó giỏi tiếng Anh sớm để còn nói chuyện với bạn bè. Chứ nó 3 4 tuổi biết mỗi tiếng việt chừng đi học chắc trầm cảm luôn. Bản thân tao cũng tập trung nói tiếng Anh, chỉ sợ tiếng Anh không đủ giỏi. Nhập gia tùy tục, tiếng anh giỏi tự nhiên các mối quan hệ, học hành, việc làm cũng thuận lợi hơn.
P/S đây là góc nhìn cá nhân của tao ở Mỹ, chia sẻ thôi chứ không phán xét
 
tau cũng đang kiếm đường chuồn sang tư bản
chứ nghĩ cảnh tới A100 lạm phát tới nóc chính quyền sụp đổ kinh tế nát bấy là lại muốn chuồn lẹ
 
chia sẻ của mày khá thú vị. tao ở VN,tao có nhiều cơ hội để sang Canada hoặc Mỹ định cư, nhưng tao k đi. lí do chủ yếu là 2 con bé đó k xinh . haha. chứ nếu tao nhắm mắt thì giờ cũng vi vu bên đó phê pha rồi.

c. cái mày kể là góc nhìn ở Châu Âu, em tao đang ở bên đó, nó cũng kể y hệt. Cuộc sống ở đó khá chậm rãi và thoải mái.
chứ k áp lực như ở mỹ hay Ca. Mấy thằng bạn tao, người Thụy Điển, nó chạy sang bắc Mỹ sống có 4 tháng, thì nó gào như chó chết xong về lại Âu luôn. giờ nó đang ở Thái lan :))). Nó kêu ở Đông Nam á đồ ăn ngon vãi Lồn, đéo tẻ nhạt như quê nó. Dù đồ ăn có hơi bẩn tí, nhưng tươi rói và thơm. Đéo lạnh lẽo và nhạt nhẽo như ở quê. Lương bọn nó - làm từ xa, toàn 7 8 ngàn. nên sống phủ phê.

T. tao thì thích VN hơn, lí do thì mày nói rồi. tao cũng từng sang Ca sống vài tháng, và tao k thấy phù hợp với văn hóa bên đó. TAo thích sự giao thoa văn hóa kì cục và có phần điên điên của châu Á hơn.

Dù sao thì ở quốc gia nào, chỉ cần mày có năng lực thì mày vẫn sống thoải mái cả thôi. Như tao đang làm vs Nhật, chế độ phúc lợi các thứ không khác gì mày kể cả.
 
chia sẻ của mày khá thú vị. tao ở VN,tao có nhiều cơ hội để sang Canada hoặc Mỹ định cư, nhưng tao k đi. lí do chủ yếu là 2 con bé đó k xinh . haha. chứ nếu tao nhắm mắt thì giờ cũng vi vu bên đó phê pha rồi.

c. cái mày kể là góc nhìn ở Châu Âu, em tao đang ở bên đó, nó cũng kể y hệt. Cuộc sống ở đó khá chậm rãi và thoải mái.
chứ k áp lực như ở mỹ hay Ca. Mấy thằng bạn tao, người Thụy Điển, nó chạy sang bắc Mỹ sống có 4 tháng, thì nó gào như chó chết xong về lại Âu luôn. giờ nó đang ở Thái lan :))). Nó kêu ở Đông Nam á đồ ăn ngon vãi lồn, đéo tẻ nhạt như quê nó. Dù đồ ăn có hơi bẩn tí, nhưng tươi rói và thơm. Đéo lạnh lẽo và nhạt nhẽo như ở quê. Lương bọn nó - làm từ xa, toàn 7 8 ngàn. nên sống phủ phê.

T. tao thì thích VN hơn, lí do thì mày nói rồi. tao cũng từng sang Ca sống vài tháng, và tao k thấy phù hợp với văn hóa bên đó. TAo thích sự giao thoa văn hóa kì cục và có phần điên điên của châu Á hơn.

Dù sao thì ở quốc gia nào, chỉ cần mày có năng lực thì mày vẫn sống thoải mái cả thôi. Như tao đang làm vs Nhật, chế độ phúc lợi các thứ không khác gì mày kể cả.
Nếu tính thêm cả con cái thì việc định cư châu âu cũng k tệ. Ở VN phải tính đường học hành từ mẫu giáo cho đến tận đại học, học thêm lòi mồm, sgk thì bao năm quanh quẩn đổi đi đổi lại k xong. T thấy giáo dục VN nó rác rưởi từ hồi t còn đi học cho đến tận bây h
 
Có thằng 46t đi lái vf6 bảo: bên đức khổ bỏ mẹ, người nhà a bên đó sống cũng phải cực kỳ tiết kiệm, khám thì đắt, chờ lâu. Ở vn chọn bác sỹ đéo nào chả được. Bần tăng mới bảo. Địt mẹ sao k bảo họ về vn làm ăn sinh sống. Thế là nó câm
Sao t thấy m kể thằng lái vf này lần t2 :ops:
 
Đọc thì cũng hay, nhưng gí ra đèo, toàn mấy thứ bọn expat newbie hay viết. Ai mới qua chả trải qua mấy giai đoạn nhớ cơm tấm, thèm bún chả, than dịch vụ chậm, người Tây lờ đờ. Ở VN thì ca ngợi phở lề đường 30k, qua Tây thì ca ngợi welfare với passport màu mới.

Đời sống nước ngoài nó phẳng lì, còn VN thì hỗn loạn nhưng đầy cơ hội. Thằng nào giỏi thì ở đâu cũng ngóc đầu được, thằng nào u mê thì đi đâu cũng ôm thân phận loser.

Chứ đừng có biến cái việc ăn phở sáng hay được nghỉ phép 40 ngày thành triết lý sống, nghe nó nửa mùa vãi.

Ở đâu cũng có cái giá, quan trọng là mày định chọn map nào thôi. Map normal thì ít phần thưởng, an toàn nhưng nhạt nhẽo. Còn đã chọn try hard thì xác định trade máu, trade tuổi thọ, nhưng bù lại cơ hội roll được nhiều luck hơn. Thằng thì gánh được đồ xịn, thằng thì chết giữa đường, đó là cuộc chơi. Quan trọng là mày chấp nhận được mức độ pay-to-win tới đâu thôi.
 

Có thể bạn quan tâm

Top