Cái tên bố mẹ đặt sẽ theo mỗi người hết một phần lớn của cuộc đời, có bố mẹ thì gửi gắm nguyện vọng của mình khi đặt tên cho con nhưng cũng có bố mẹ do quần quật mưu sinh hoặc không có điều kiện học hành nhiều thì cứ đặt bừa cái tên cho có cái để gọi.
Hồi cấp 3, lớp tôi có bạn nam kia tên Bò, thằng Bò bình thường đã khổ thân lắm rồi, cái tên lạ quá nên môn nào cũng được ưu ái bêu tên lên trả bài. Hôm nọ trong lớp có 1 thằng tên Hải ăn vụng, còn thằng Bò này thì trốn ra khỏi lớp. Bà cô giáo phê ngay vào sổ in hoa to tổ chảng "HẢI ĂN VỤNG, BÒ RA KHỎI LỚP". Vừa khít ngay tiết sau ông thầy phụ trách nghỉ, 1 thầy khác dạy thay, ông này bình thường kiêm luôn Giám Thị Hành Lang chuyên đi bớ dạo mấy đứa trốn tiết, hút thuốc trong WC, lén sử dụng điện thoại di động, lén hẹn hò đú đởn trong trường. Ông ấy đọc sổ đầu bài xong mặt kiểu nghiêm trọng vailone "Hải là em nào, đã ăn vụng còn bò ra khỏi lớp, em nghĩ em bò ra là cô sẽ không thấy em à". Đệt mợ lớp tôi đứng hình 1 giây rồi ôm bụng cười như vỡ trận còn mặt thằng Bò như bị xịt keo trông đúng tội, câu chuyện ấy đi vào truyền thuyết cmnl.
Giờ thằng Bò ấy chắc phải hơn 7,8 năm rồi tôi không gặp lại, mấy đứa lớp tôi cũng mất liên lạc hẳn với nó, có đứa bảo nó đi Đồng Nai làm ăn, có đứa bảo nó đi XKLĐ, và cứ mỗi lần họp lớp là bọn tôi lại nhắc về câu chuyện ấy và và vẫn thắc mắc không biết bây giờ thằng Bò ở đâu.