Những chuyện tình vụn vặt thời sinh viên và ẩm thực

Lời giới thiệu

Kỷ niệm cho việc có thể được đăng tại lều qiaitai, không phải chỉ rúc trong box 24h. Với tâm thế khao khát được dậy thì sớm để bơi ra ngoài chém gió với các đồng dâm. Tao đăng vài mẩu chuyện nhỏ nhặt thời sinh viên và những lần trải nghiệm các món ăn tao thích. À mà thằng @Thích Liếm Lồn nó bảo tao là bóng, đéo phải gái real, kệ mẹ mài, tin hay đéo tin tao cũng kệ. Cơ mà là gái thì phải dịu dàng, giả vờ dịu dàng thì người ta mới thương. Hồng tỷ cũng vì thế mà được nhiều anh thích, tao thật là tao cũng không thấy dị ứng nó lắm khi thấy dáng vẻ ân cần thục nữ ấy😂😂😂

Thôi không lan man, câu chuyện đầu tiên chính là món bánh rán nhân đỗ cùng cậu bạn học hồi cấp ba. Đây là tình yêu trong sáng và khiến tao si mê điên cuồng, có lẽ phải dùng từ như vậy.

Tao sinh ra ở một làng quê nhỏ, bốn bề đều là sông núi với nước non. Tính tao lãng mạn, nên hay ra bờ kè ngồi thơ thẩn cho cá rỉa chân, đôi khi còn tự buồn một cách sâu sắc, có khi còn rơi nước mắt nếu thấy một người già neo đơn khổ sở.
1. Gặp nhau

Hồi cấp 2 tao học khá tốt, cũng có hoài bão thi vào trường chuyên lớp chọn của tỉnh, nhưng vì mẹ tao gàn, sợ con gái đi xa nhà , lại vất vả nên nhỏ nhẹ bảo tao:

- Thôi học gần nhà cũng được, mẹ thấy ổn mà!

Thế là mủn lòng, lại nghe. Gọi là trường làng chứ cũng vào lớp top 1. Cơ mà chán đời nên tao bắt đầu chểnh mảng việc học, cũng thích thể hiện nên ăn mặc cũng hơi khác các bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng áo rộng, quần côn ,giày đinh hầm hố. Duy chỉ có đánh nhau là tao ko tham gia, còn lại thì đủ trò, không vượt tường trốn học đi đánh bi-a với bóng bàn thì cũng ngủ vùi trong lớp. Không trèo máng nước thì cũng leo cây, cũng không khác đàn ông con giai là mấy, chả bù cho bây giờ váy vóc giày cao gót vào kiêu kỳ hẳn.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, ý là sáng thì có mặt trời đêm thì có mặt trăng ấy, nhưng mà với bọn lớp tao lại khác. Chúng nó xì xào, chúng nó háo hức, tụm năm tụm bảy rỉ rích tai nhau:

- Nghe nói là giai phố đấy
- Hình như cháu của hiệu trưởng
- Nhà giàu lắm
- Không biết đẹp trai không?

À thì ra nói về cái thằng sắp chuyển vào lớp tao, quan tâm đéo, thêm ai thì cũng vậy bớt ai thì cũng thế. Tao lại nghênh ngang đi vào lớp, vứt luôn cái cặp lên bàn rồi nằm gục xuống ….ngủ. Học đéo gì 1 h chiều, cơm còn chưa xuôi nữa.

Thấy giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào, tao lại như thói quen, kê sẵn sách , áp má xuống bàn. Tiếng thầy nói lùng bùng nghe không rõ, đại loại là lớp ta hôm nay có 1 bạn mới chuyển vào, các em chào mừng bạn nhé. Rồi cả lớp vỗ tay hoan nghênh, tao ngẩng mặt lên và …. Oà!!!

Lần đầu tiên tao không rời mắt, phải nói là ngây người thì đúng hơn:

Có một vệt nắng nào

Xuyên qua khung cửa sổ

Có một vầng sáng nào

Ánh lên trong mắt anh

Tao thấy tim tao rung lên một nhịp. Chàng trai này, nhất định phải là bạn trai tao. Điều này là chân lý, không thể nào khác được ……

( còn nữa)……
Do không được khôi phục dữ liệu nên có chap nào tao sẽ cop vào đây luôn nhé

2. KHOA


Có những mối tình, có những những nỗi buồn
Có những tháng ngày, yêu nhau yêu nhau mê say
Yêu với con tim, yêu hết yêu hết con tim
Khi yêu khi yêu, cho hết gì dấu yêu.”

Bạn ấy được xếp chỗ ngồi góc bàn bên trái, trên tao 1 bàn , hướng chếch chỗ giáo viên ngồi. Tao nhún vai , khóe môi khẽ cong lên một nụ cười vui sướng. Con bạn thân cùng bàn rỉ tai tao” Nhìn như công tử bột, cớm nắng nhỉ?”

Ô cái đèo, cớm là cớm thế nào. Mắt có hơi xếch tí thôi, nhưng thế cho nó đậm chất kinh kịch. Còn nó trắng là vì nó là giai phố, có thế thôi mà cũng phải thắc mắc.

“ Cũng không cao lắm”

Mọe, chưa lớn thôi, chê lằm chê lốn, bố dỗi bây giờ!

“ Ơ cái con này, sao ngẩn người ra thế?”
Hả?
“ Mày bị sao thế, như mất hồn!”

Ừ! Người đến làm hồn tôi mất một nửa
Si mê người mất thêm nửa thứ hai.

Đúng khi ta thích một ai đó, nhược điểm của họ ta luôn bào chữa để phù hợp với ta. Còn khi không yêu nữa, hoặc không thích rồi thì ưu điểm cũng thành sự khó chịu, phiền hà,thậm chí còn lôi ra để dằn hắt, chỉ trích nữa cơ, phại hơm ta?

Phải nói là tao thích nó, thích mê thích mẩn, thích ngày thích đêm, lúc nào cũng ẩn hiện hình ảnh ấy, ánh mắt ấy, bóng lưng ấy, sự trầm tư ấy . Tao không còn đi lang thang các lớp cùng mấy thằng bạn thân trong giờ ra chơi, làm bia đỡ đạn cho chúng nó tán mấy con bé lớp dưới nữa. Cũng không trốn học đi bi-a hay bóng bàn vì sợ nó đánh giá về tao không hay. Cũng không còn nằm xuống bàn ngủ mê mệt sợ nó chê là học sinh cá biệt. Thay vào đó, tao ngồi trong lớp, quan sát nó. Nó ra lan can tao cũng ra, nó ngồi trong lớp là tao cũng ngồi. Tao để ý nó hay đọc sách gì đó, mà xa chẳng rõ là sách gì. Tao cứ tưởng tao giấu kỹ tình cảm ấy lắm, che che đậy đậy, ấy thế mà ai cũng nhận ra mới tài:
“Hình như con Trang thích thằng Khoa “
“ Rõ thế còn gì. Ha ha ha”

Nhiều ánh mắt cứ tò mò như thế nhưng tao để ý làm đéo gì, trong mắt tao giờ chỉ có Khoa, Khoa là nhất, chúng mày là chân đất.

Lớp tao nằm trên tầng 2, lớp cuối nên sẽ có 2 góc lan can. Chúng mày ko tưởng được đâu, trên tầng 2, một vài cành bàng xà xuống,lá như buông tay vuốt ve những mái đầu bọn tao, màu xanh hòa reo vui cùng gió, hiu hiu lãng mạn vô cùng. Tao hay chìm đắm trong không khí ấy, thấy thư thái và cũng đôi khi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn. Mà cũng nói thêm là , tao làm gì, chưa bao giờ phải quan tâm xem, đứa nào , thằng nào , con nào,đánh giá nha, Tao thích là làm, không thích là không làm. Vậy thôi!

Đang thả hồn theo gió, mở mắt ra thấy Khoa đứng bên cạnh, bất ngờ quá làm tao giật mình, mặt đỏ như phải gió, hơi luống cuống tí , tim đập thình thịch.
- Bạn thích đứng đây à?
- Ừ, mát mà
- Bạn thích đọc thơ không?
- Không, mình làm thơ chứ không đọc thơ
- Mình có quyển thơ của Xuân Quỳnh, bạn có đọc không?
- Hình như giờ mình cũng thích đọc thơ rồi thì phải””
- Cho bạn cái này này, xòe tay ra
Ối mẹ ôi, nó cho tao 1 cái bánh rán. Cái loại mà vỏ dày bịch, trong nhân đỗ còn nguyên hạt, ngoài áo một lớp đường trắng dày cộp ấy. Đéo mẹ, đồ tao thích, tao hảo ngọt, nhìn ngon như nó vậy.
- Sao cho mình?
- Thằng Đức nó bảo bạn thích ăn, cầm đi nhé!

Và nhé, tao đéo ăn, tao gói nó về, để trên bàn học, thế đéo nào sáng hôm sau nó chảy thành nước và kiến bâu đầy luôn. Chẳng gì xót bằng, ôi tình yêu kiến bậu ruôi bâu của tao, chúng mày ác thế nhỉ . Huhuhu
( còn nữa …)


3. CHỚM
Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi”

Mấy hôm sau trường tao tổ chức hội thao toàn khóa cũng nhân ngày m8/3, tao cố tình xuống hàng cuối ngồi, thứ nhất là dễ chém gió, thứ hai là để gần nó. Tao chơi với con trai nhiều hơn con gái, nên việc tao ngồi gần bọn nó cũng không có gì lạ. Chẳng hiểu sao lúc đó dây thắt lưng của tao nó hỏng, đầu đi đằng đầu, dây đi đằng dây, xấu hổ vãi ra. Bất ngờ Khoa rút dây thắt lưng của nó đang dùng đưa cho tao. Tao đáp lại lấy bông hoa hồng vừa được người khác tặng. Mấy thằng bạn cùng lớp trêu nó, giật lấy bông hoa tung lên trời. Mặt nó đỏ lựng, nụ cười gượng gạo, nó cũng quyết chạy theo cướp lấy bằng được. Thật chứ hạnh phúc gì đâu, cảm giác như toàn bánh rán ngào đường đang vây quanh tao vậy. Nghĩ đến lại tiếc, đm lũ kiến khốn nạn.

Lúc vào lớp , tao viết giấy truyền lên cho nó. Học sinh ngày xưa hay có trò đó, viết ra tờ giấy nhỏ, rồi gấp lại, rồi chọc lưng đứa bàn trên, nhắn nhủ” đưa cho Khoa hộ tao nhá”. Nghĩ đến giờ tao vẫn thấy lâng lâng.
Khoa nhận tờ giấy gấp tư, quay xuống nhìn tao rồi mở ra xem:
- Cảm ơn nhá, mai tớ trả!
- Tặng bạn đấy!
- Thật nhá!
- ừ!
- Thế hoa lúc nãy đâu?
-Ăn mất rồi!
-Sao ăn?
- Bọn nó tung lên nát hoa mất, nên Khoa ăn rồi!

Đấy, chuyện tình yêu học trò, đâu có phải dữ dội gì, nó nhẹ nhàng như thế mà thôi, à, chưa phải là tỏ tình nhé. Mới chỉ là tao thấy có vẻ nó thích tao thôi. Ôi tao thích cái dây lưng ấy vãi lol, nó màu đen, mềm, nhưng nó là dây lưng nam, nên khá to. Đéo sao cả, miễn là của Khoa, gì tao cũng thích. Đi ngủ cũng để ngay cạnh để mai mở mắt ra là có thể thấy cái dây ấy ngay mà không cần đi tìm. Nhưng tao xấu hổ, không còn dám sơ vin áo, thay vào đó mặc áo thật rộng để ko ai thấy cái dây lưng . Nhưng phải nói là người lúc nào nào vui, niềm vui không thể tả được.
Mấy hôm sau, khi đi học thêm buổi sáng, Khoa gửi tao 1 mẩu giấy:
Cuối giờ ngồi lại lớp chờ Khoa nhé, Khoa có chuyện muốn nói với Trang
……
( còn nữa )

4.TỎ TÌNH
“Từ khi quen anh, em đã biết bối rối. Vì những lúc thoáng nghe anh cười….”

Nhận được mẩu giấy thế thì còn học hành cái đéo gì nữa. Trong đầu tao hiện tra trăm nghìn câu hỏi khác nhau, nào là Khoa định nói gì nhỉ? Lại cho bánh rán đường à? Hay lại cho quyển thơ. Không! Hay lại về thành phố. Ôi! Nếu thế thì đau lòng lắm, tao vừa chớm thấy yêu đời mà, vừa thấy thích người ta mà. Họ bảo là con gái yêu vào mụ mị lắm, mộng mơ và luỵ tình, chắc tao cũng chẳng khác đâu!

Khi các bạn lần lượt ra khỏi lớp, tao giả bộ tìm cái bút nên cứ loay hoay chưa chịu đứng dậy. Điệu bộ lúng túng không tả được, mặt đỏ như xôi gấc, lúc đó là lúng túng thật sự chứ không phải là giả bộ. Quay lại thấy Khoa vẫn đang ngồi bất động, đang nhìn chằm chằm tao. Thật chứ không biết có chuyện gì nhỉ.

Tao lại vờ ngồi xuống bàn, Khoa lúc này cũng đi lên . Ngồi quay mặt đối diện tao, eo ôi, không khí ngượng gạo thế. Tao lúc này cũng vẫn tỏ ra vênh váo lắm, cố tình nhìn thẳng mặt Khoa rồi đùa đùa

- Bảo tớ ở lại làm gì đấy?
- À, Khoa định hỏi Trang ngày chiều mai có đi sang phố học thêm cùng bọ thằng Đức không?
- Có á, thứ năm nào chả đi
- Vậy mai đi xe cùng mình nhé. Khoa đèo!

Tao ngập ngừng rồi gật đầu. Thực ra bọn tao khi đi học, con trai đèo con gái cũng là chuyện bình thường. Hồi đó đi ôn thi xa lắm, đi mười mấy cây cơ, qua vài cái cầu. Quê toàn sông với hồ thì cầu bắc qua là chuyện thường nhé. Nên tao đồng ý liền, cơ mà tim cứ run run sao ấy.
- Này
- Gì đấy
- Khoa viết đấy, Trang đọc đi rồi trả lời Khoa nhé
- Ờ
- Khoa đi trước đây không bọn thẳng Đức nó chờ!
Nói xong thì ….cút thẳng. Làm con bé ngồi ngơ ngác. Đây không phải là tở giấy nhắn các ông ạ, mà là một bức thư nhé. Tim tao đập rộn ràng, vừa tò mò vừa hồi hộp. Tao run run mở thư ra, những dòng chữ như áng mây, như những con hạc giấy, như đéo gì nữa thì cũng chẳng tả được cảm xúc của tao !

“Xxx ngày tháng năm

Thân gửi Trang!

Khoa đã từng rất chán nản khi phải từ trường Thái Phiên về vùng quê nghèo này học, cũng không ít lần muốn bỏ đi để bụi đời, kệ mọi thứ có ra sao. Hồi Khoa ở bên kia, Khoa nghịch lắm, bị coi là học sinh ngỗ ngược đấy!

Nhưng mọi thứ giờ đã khác! Khoa muốn đỗ đại học, muốn có một tương lai tốt đẹp, muốn đi trên một con đường đầy hạnh phúc và hoa hồng. Quan trọng là cuối con đường đó có Trang!

Đồng ý làm bạn gái Khoa nhé!

( Trang cứ suy nghĩ kỹ, không cần trả lời vội đâu, Khoa đợi được)

Ký tên

Khoa”

Tao ngồi thật lâu trong lớp, trưa trầy trưa trật ra rồi mà tao vẫn chưa ra khỏi phòng. Mọi thứ như đang mơ ấy, tao chỉ sợ ra ngoài lúc này, ai nhìn thấy tao cũng biết là tao vừa nhận được lời tỏ tình. Biết vậy để về nhà đọc cho xong, giở nhũn mẹ nó chân rồi. Về làm sao đây cơ chứ !

( Giờ viết lại, mà vẫn không thể quên được cảm xúc đầu tiên ấy. Thật thiêng liêng vô cùng…)
( còn nữa….)
sR2rG7.jpg-webp
[/url]

5. YÊU
“Một chiều đi trên con đường này
Hoa điệp vàng trải dưới chân tôi
Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi
Đường về trường ôi sao lạ quá.”
Ngày hôm sau , tao đã dặn mình là đừng có xấu hổ, chẳng hiểu sao nhìn thấy Khoa, mặt vẫn đỏ phừng phừng. Bọn tao hay đi học ôn bên thành phố, phải đi qua mấy cái cầu. Mấy đứa hay đi một nhóm với nhau, để những lúc lên dốc thì đứa ngồi sau sẽ ghé chân vào đạp xe cùng đứa ngồi trước. Mùa hè thì cười khanh khách cùng những ánh nắng mặt trời, mùa đông thì sẽ ôm eo nhau, lao vun vút quá những cơn gió lạnh nơi đồng không mông quạnh. Tất nhiên là học trò, mọi thứ đều rất trong sáng.
Khoa chở tao trên chiếc xe đạp mới,ở làng quê, không có điều kiện như thành phố, chúng nó toàn đi xe máy rồi ấy chứ. Tao ngồi rõ xa, Khoa phải nhắc là ngồi gần vào không nặng lắm, làm sao Khoa đi nổi. Gió mát hiu hiu, ráng chiều trở đỏ, mấy đứa tao cứ như một lũ kiến chăm chỉ, cần mẫn vượt qua hành trình vất vả của thời học sinh, mang theo hoài bão của cha mẹ, có thể thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn nơi làng quê tre mọc thành lũy.
Ngồi sau lưng khoa, tao có thế thấy được đôi vai nhấp nhô , có thể thấy mùi áo thơm của nắng gắt, có thể ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt. Không khi thật gượng gạo. Tao hỏi Khoa :

- Gió mát quá, Khoa thích không?
- Thích mỗi người ngồi sau thôi!
- Hừ!
- Thế Trang nghĩ xong chưa?
- Chưa á!
- Vậy cho 5s nghĩ nhá, không trả lời là đồng ý, đặt câu hỏi cũng là đồng ý !
- Nó cố tình nói thật bé câu đằng sau, gió to tao nghe thế đéo nào dc.

- Khoa nói gì cơ?
- Thế là đồng ý rồi nhé !
- Ơ , tớ có nghe thấy gì đâu?


Tao nhéo lưng Khoa, Khoa cười khanh khách rồi co chân cho xe tự trôi xuống dốc cầu. Tao hét lên vì sợ ngã, Khoa liền bảo tao nếu sợ thì ôm Khoa đi. Xấu hổ thế mà cũng nói được. Ghét thật.
Bọn tao cũng chẳng có nhiều thời gian để mà hẹn hò, thi thoảng đi học cùng nhau, cũng nhau viết nhật ký, thỉnh thoảng đi ăn với nhau cốc chè. Nắm tay nhau còn run lên bần bật, tim đập liên hồi. Ấy thế mà rồi cũng chia tay, cũng đau như mất một món đồ quý giá lắm. Bọn tao không còn viết nhật ký nữa, Khoa cũng không còn chờ tao mỗi khi tan học. Tao chỉ còn nhìn thấy bóng lưng lầm lũi trước mặt, Khoa cũng không quen ai thêm. Tao nghĩ chắc nó biết tính tao ghen thì hoạn thư cũng trả lại tiền.

Rồi mùa thi hết cấp cũng đến, bọn tao tổ chức ăn liên hoan, có cả cồn nhé. Tao cũng uống khá nhiều, vẫn còn rất tỉnh táo chứ không giống mấy đứa con gái, ôm mặt khóc tu tu sưng cả mắt. Tao mang một ly đến chỗ Khoa rồi nói
Khoa uống với Trang 1 ly chia tay chứ?
Khoa không nói gì, ngửa cổ tu cạn chén rượu. Tao cũng nhìn Khoa không chớp mắt, cũng đưa rượu lên miệng làm một hơi, rồi úp chén xuống ra chiều không còn giọt nào. Tao hỏi thêm “ Khoa còn yêu Trang không”. Khoa hơi sựng lại, rồi đứng dậy đi ra khỏi chỗ. Tao chỉ kịp nghe thấy một tiếng hét thất thanh bên ngoài hành lang.
Cả lớp ùa ra và trước mắt tao chính là …. Máu
(… còn nữa )

6. CHIA TAY
“Máu, trời ơi chảy máu rồi, băng lại đi”

Con Hòa kêu lên thất thanh rồi mấy thằng con trai cũng lao đến, chắc sợ Khoa đấm thêm vài ô cửa nữa thì chắc nát tay. Lấy đâu ra tay để viết bài mà thi tốt nghiệp. Còn tao lúc đó chỉ nghĩ đến cảnh nó nhảy từ tầng 2 xuống thì xong đời. Cái suy nghĩ ấy thật đáng sợ và cũng làm cho tao mặt cắt không ra giọt máu nào. Tao vồ lấy tay Khoa, mấy mảnh kính còn gim vào tay nó, từ từ rút từng miếng nhỏ ra. Bọn con gái có đứa khóc rấm rứt, phần vì uống rượu cũng hơi ngà ngà, phần nhiều vì đứa nào cũng sợ. Khoa gầm gừ “ Không cần” Tao cũng trợn mắt lên “ Đừng làm loạn nữa”. Nói rồi tao định xé vạt áo đồng phục ra băng cho nó, nhưng chả đến lượt tao, con Sen có cái khăn mùi xoa , nó đưa cho tao để cầm máu.

Tổ mẹ, tao ghen nhá.

Tao nghĩ đến sau này mà thằng Khoa về rồi giặt khăn, rồi trả lại nó, rồi lại chuyện tình chiếc khăn tay trong khi tao đang khổ sở thế này máu tao lại sôi lên. Nhưng giờ mà không cầm, xé áo ra thì chúng nó chửi cho là làm màu , cũng nhục. Thôi đành cầm tạm. Mà tao ghen thì hoạn thư phải gọi bằng cụ. Con Sen nhìn thấy ánh mặt hình viên đạn của tao , nó hất tóc rồi bảo “khăn cũ rồi, bỏ đi không cần trả lại”

Thế còn được.

Nghe đâu Khoa bị gọi lên khiển trách, vì có quan hệ họ hàng với hiệu trường nên chỉ phải đền cái kính vỡ, chứ không bị quy vào tội phá hoại tài sản trường lớp

Bọn tao cứ thế xa nhau, tao ở lại Miền Bắc, anh vào Miền Nam thi, mất liên lạc luôn từ đó. Một ngày mùa thu trăng thanh gió mát, tao đang ở trong ký túc vắt chân đọc truyện thì nghe thấy con Hương chạy vào bảo

- Ơ cái con Trang này, loa dưới phòng quản sinh gọi mày ko nghe à? Có người đến thăm

À trường tao người ngoài không được tự ý vào nhé, đều phải đăng ký ở phòng quản sinh, gọi sinh viên xuống mới được lên phòng. Tao méo tin vào tai, vì bình thường mấy thằng lên đây nó sẽ hẹn trước. Sao có khách được nhỉ

Tao ba chân bốn cẳng phi từ trên giường xuống, lao mấy cầu thang mà lòng khấp khởi, ai ta, ai mà trịnh trọng thế ta. Vừa ngó đầu vào phòng quản sinh chả thấy đứa mẹ nào, ngó ra sân, bóng lưng ấy quay đầu lại cười thật tươi

- Chào em, lâu quá rồi không gặp
( còn nữa )
 
Sửa lần cuối:
#23
Anh em cứ thắc mắc sex mãi, để tao kể một chiện cận sex cho anh em nghe nhá.

Tao ngoan boconme , không bao giờ đi ngụ lang, càng không bao giờ đến chỗ người quen để tá túc. Tận hơn 1 năm sau ngày biết HN, tao mới lên Hà Nội. Lý do lên đơn giản vãi lìn, thằng bạn thân cực thân hồi cấp 3 đang học đại học Giao Thông Vận tải ở Cầu Giấy bị ốm. Nó điện về cho tao là " Mình ốm lắm, nhớ nhà tủi thân và muốn bỏ học". Thế là chạ kịp suy nghĩ gì, tao bắt xe lên HN luôn trong sáng đó.

Anh Già mang con xe hầm hố đón tao. Tiếng bô xe kêu thì đầu phố này đến cuối phố sau vẫn nghe thấy. Riêng con xe ấy, để ở ngóc ngách nào ở HN cũng không mất, bởi nó gần như độc nhất vô nhị lúc bấy giờ, nhắc đến xe là ra người luôn. Anh Già hỏi tao là đi đâu, tao bảo lên chăm bạn ốm, ổng đã ngạc nhiên òi, đến nơi anh ấy tá hỏa ra vì đó là bạn nam. Thằng bé nhìn vật vờ, ngồi ở thư viện, co ro như mèo con. Ốm chả biết làm gì, thì lại đi thư viện học, cái bọn học giỏi quá nó thế đấy, đầu đầy điện. Ngất mịa nó ra đấy thì hay. Tao đi mua cho bát cháo, bảo cho nhiều hành tía tô một chút, rồi cùng nó về kí túc để ăn. Nó vừa ăn vừa chảy nước mắt. Anh Già bảo có việc bận, chiều sẽ đến đón tao về, hỏi tao ngủ ở đâu đêm nay. Tao bảo ngủ ở đây luôn. Anh trợn mắt, bảo không được, ở đây là ký túc nam mà . Ờ, Vậy em vẫn còn một ông anh thân cực thân, cũng là bạn học cấp 3 với em ở Mỹ Đình( Chính là ông anh định đi tẩn cho thằng Sơn 1 trận ở máy chap trước đấy, chúng mày nhớ không?). Anh Già lại hỏi tao là không có bạn nữ thân trên này à? Tao bảo có, nhưng chưa thông báo, nên đến không tiện.

Cả chiều hai đứa hết nằm lại ngồi trên gường nó, kể nể tâm sự. Giường tầng. Leo lên, leo xuống ngại bỏ xừ. Mấy thằng bạn nó ghen tị lắm, bảo thằng bé ốm có bạn từ HP lên chăm ngay, chả bù cho chúng nó, ốm mốc xanh cả card mà chạ có ma nào hỏi. Chúng nó còn tưởng tao là NY thằng bé nữa cơ. Thực ra thì hồi mới vào lớp 10, tao nhìn thấy nó lần đầu tiên là tao rụng trứng òi, tao thích thằng bé. Cơ mà nhọ thay cho anh da đen là thằng bé lại thích bạn thân của tao, thích mấy năm rồi. Còn con bé thì lại thích một anh khác đẹp trai cao to khác. Thấy loằng ngoằng quá nên tao không thích nó nữa, tao lại trở thành bạn thân của nó. Sau này cứ có đứa NY nào là nó lại hỏi tao, rồi nhờ đủ kiểu để tán con ấy. Công nhận làm bạn thân mệt thật. Tính tao kỳ lắm, bảo yêu là yêu thắm yêu thiết, bảo ko yêu là ko yêu nữa được ngay, nhiều lúc tao nghĩ tao giống con rô bôt quá đi .

Tao quay ra lườm bạn tao, nó thì hiền quá, có quát bọn kia, chúng nó lại càng nhờn, nên nó cũng chỉ cười cười. Thằng bạn này của tao rất duyên, hai má lúm, trắng bủng beo, tóc để mái Đan Trường nhưng lại để dài. Người mảnh khảnh, nên rất dễ được các chị em động lòng thương xót. Mà tộ xư, nó chỉ yêu gái đẹp , sau lấy vk, lại lấy phải con xấu rạch giời rơi xuống đất.Bọn tao được phen hả hê lắm, Đúng là số phận đéo biết đâu mà lường .

Khoảng 5h, Anh già đến đón tao, cho đi ăn uống ,cà phê bét nhè, xong lại đưa xuống tận Mỹ Đình. Phải nói sinh viên ở trọ, muốn ở chỗ tươm tươm, thì đi xa vãi lúa. Phòng chỗ anh tao thuê, có hai dãy trọ nằm úp mặt vào nhau, mọi người dùng sân chung để nấu ăn và sinh hoạt, phòng bé tí, chắc được 15m2, chỉ riêng để quần áo cũng đã ngổn ngang cả phòng rồi. Anh cấp 3 bảo tao ngủ cùng một em gái cũng ở HP, còn bảo anh già ngủ lại bên phòng con trai. Anh già nói sáng mai sẽ đến đón mấy anh em đi ăn sáng an phải về có việc.

Anh cấp 3 nháy mắt tao :
  • Sao quen được quả này?
  • Trên mạng.
  • Ơ con này liều
  • Thế nó múc chưa?
  • Anh điên à? Đụng được vào em á!
  • Liệu hồn ko tao tẩn chết!!
  • Hì hì

    Làm quen với xóm xong, hai chị em đi ngụ. Tâm sự chán chê, thì anh tao mò sang. Tao nhìn anh tao, anh tao cười cười, bảo " NY anh nhá". Ô cái đệch, thế mà méo khoe gì. Tao bảo em mệt, hôm nay ở chỗ thằng H cả ngày, em đi ngủ đây. Thế là tao nằm quay lưng vào phía hai đứa xong nhắm mắt lại. Cơ mà méo ngủ được, vì lạ giường, hai con giời bên kia cứ nằm hôn nhau, chút cha chút chít như chuột cười . Tao cố nhắm mắt thì đầu càng quay cuồng, chả lẽ nhắc anh không về cho em ngủ à. Nhưng mình bảo mình ngủ mịa nó dzồi, nên cứ cứng đờ nằm im nghe ngóng.
    - NY anh xinh xế!
    - Xinh xế nào?
    - Xinh nhất trong mắt anh, chụt chụt!
    - Chụt chụt!
    Ôi ĐMM, bố mày đang nằm đây đấy, chúng mày hiếp dâm thính giác bố mày à.
    - NY anh thơm thế, cắn miếng nhá
    - Nhẹ thôi, đau em
    - Đau à, để anh nhẹ thôi nhá
    - Anh đừng hư. Chị ấy vẫn nằm bên em kìa!
    À, vẫn còn biết điều , vẫn còn coi mình là chị cơ đấy!
    - Kệ nó, con bé ấy mệt, chắc ngủ như chết rồi! Với lại không sao đâu, nó như em anh ấy. Ở nhà, anh mà đến nhà nó lúc nó giặt quần áo, anh toàn phải giặt đồ lót cho nó ấy.
    Mẹ sư anh, chuyện dư lìn ấy mà anh cũng kể ra à, thế anh kệ tôi thì anh định làm gì? Tao ấm ức vl mà cũng vẫn phải nghiến răng không cựa quậy gì cả.
    - Thôi, em xấu hổ, lỡ chị ấy dậy thì mai em úp mặt vào đâu?
    - Vậy cho anh ăn bánh bao nhé, thơm quá!
    - Anh hư ghê !

    Tao chỉ nằm úp mặt vào tường thôi chúng mày ạ, tao chỉ nằm trong bóng tối mà nghe chuyện tiền hôn nhân, kề lưng tao là hai đứa đang chim chuột nhau đấy chúng mày ạ! Tao chỉ được nghe âm thanh mà tưởng tượng, thằng anh tao ăn bánh bao ngon lành ra sao? Cũng chỉ có thể tưởng tượng nó ăn thêm xôi xiếc thế nào. Chạ hiệu liệu con kia có định ăn chuối hơm nựa. Hi vọng là không? Đm, đêm tối, dàn âm thanh Soni sống động , tiếng sột soạt của quần áo, tiếng nhóp nhép của hai đôi môi quấn lấy nhau, tiếng thở ngắt quãng khi hôn quá sâu, tất cả cứ kìm lại như tao đang kìm việc phải thức ,để nhịn không vùng dậy chửi cho một trận. Nhưng mà tao đang ngủ mà, ngủ thì tỉnh làm sao để mà chửi chúng nó được, ahuhu.
    - Thôi anh yêu về phòng đi, đừng làm gì, em ngại.
    - Không, anh ngủ đây luôn, nằm ôm NY anh ngủ.
    - Nhưng anh nằm đây em không ngủ được !
    - Hay anh cho vào nhé!
    DKM, cho vào đâu, cho cái gì vào, chúng mày định cho cái gì vào cái gì?
    - Không đâu, chị ấy dậy đấy, em không kêu bé được !
    - Ừ thế thôi, anh xoa cho vậy!
    - Xoa thôi nhá, xoa xong thì về đấy nhá!
    Lại nhóp nhép, lại sột soạt, lại hổn hển, tao nằm im như tù nhân ở nhà tù Côn Đảo bị tra tấn, một con cừi, hai con cừu, ba con cừu, .....hai mươi con cừi,...hai năm con heo, ô, sao lọt con heo vào đây, đếm lại, một con cừi, hai con cừi... Chắc tao phải đếm được vài nghìn con cừi chúng nó mới tạm biệt nhau, màn tạm biệt cũng ngót gần nghìn con cừu nữa . Lúc con bé ra đóng cửa, tao ren rén nhìn đồng hồ, 3 giờ sáng. Cái định mệnh, xong con mẹ nó một đêm rồi.
    Sáng hôm sau, mắt tao thâm như bị ai đấm, đen xì và phờ phạc. Anh tao nhìn tao rồi bảo:
    - Mày ngủ như chết mà mắt vẫn quầng thế kia à?
    - Vâng, do cơ địa anh ạ!
    Chả lẽ bố bổ vào mặt cho, tại chúng mày chứ tạo đứa đéo nào mà hỏi như vô tội ấy. Được cái là thằng anh tao rất ok, nói yêu là yêu, nói lấy là lấy. May là chúng nó lấy nhau, chứ ko lấy nhau tao sẽ đem chuyện đó kể với cả thế giới, mà lấy rồi tao cũng đem kể...với cả thế giới , kkk
    Anh già đến đón anh em tao đi ăn sáng, nhìn thấy quả combo mắt thâm mặt tái nhợt,anh ra vẻ thương cảm lắm, anh nghĩ chắc lạ nha lạ giường, lại mệt nữa, lần sau anh lên, anh thuê nhà nghỉ , ngủ cho ngon nhá.....
  • (...còn nữa )
 
Chap 24
Lại quay về việc ở ký túc mùa thứ 2. Sau khi Quảng Ninh ra ngoài , là tình chị em cũng tuyệt giao luôn, trên lớp hay giáp mặt cũng coi như không quen biết. Tao tin là mình vẫn bị nói xấu như thường, cơ mà kệ con mẹ nó ,nhưng không đến trực tiếp tai tao, tao coi như không biết. Cách mình sống không thể phủ nhận được những gì miệng lưỡi thế gian thêu dệt, nhưng tao nghĩ, chỉ cần những người mình quan tâm và những người quan tâm mình đủ tin tưởng , tao sợ đéo gì cái nhìn của người khác. Với cái tính tưng tửng, đanh đá và bất cần, tao vẫn trụ ngon lành ở cái môi trường luôn rất nhiều người thích buôn chuyện .

Hưng Yên lên Hà Nội, thành ra cứ mỗi tháng, ít nhất hai lần Hưng tử tế lại lóc cóc lên thăm, ngược với Anh già, cũng là hai lần đi từ Hà Nội xuống HP. Có khi hai anh em gặp nhau ở bến xe, bắt tay nhau một cái,quả nhiên cái sự nghiệp tán gái, nó quá là gian nan. Hà Nam vẫn chưa chịu nhận lời của Vương , vì Bắc Giang cứ hay trêu nó, nhưng trêu rất ác, kiểu như không muốn nó có người yêu ấy. Ghét vl.

Phòng tao có thêm hai đứa nữa , một đứa học cùng lớp tao, ở HP chỉ khác huyện tao gọi nó là An Lão,một đứa ở lớp khác, vô phúc nốt là nó cùng lớp cấp 3 với nhau tao gọi nó là Con Cấp 3 . Con bé này xinh như hoa, bọn tao gặp nhau, mừng mừng tủi tủi, vì cùng lớp cũ cùng quê mà.Nó học cùng khoa tao và khác lớp đại học. Con cấp 3 này tao cũng không chơi, vì nó ngồi cuối lớp, mà cấp 3 tao nghịch như giặc, chả quan tâm đến đứa nào, mặt mũi nhiều đứa tao còn chả nhớ ấy. Nói mãi mấy câu cũng hết chuyện, chả còn gì để nói.

Ở với nhau một thời gian, cũng gọi là ổn, đứa học cùng cấp 3 có anh người yêu học Hàng Hải, đã ra trường . Nhưng nhà anh tít trong Nghệ An, nghe đâu nghèo lắm, nhưng bố mẹ anh lại chả thích nó. Lúc nào cũng cứ dấm dúi điện thoại, tâm sự cả ngày, lúc nào hở ra cũng thấy mắt đỏ hoe. Phải nói là con bé này đẹp, nét đẹp của con gái truyền thống, mắt to, da trắng, mặt tươi tắn,má lúm đồng tiền, tóc đen. Nhìn rất dịu dàng nhưng tính méo ngoan, mấy đứa cùng phòng cứ bảo, nó khôn và hơi ích kỷ. Mình rất ngại mấy bạn nhìn hiền như ma sơ, thấy vẻ yếu đuối mà méo hiểu lòng dạ các bạn ấy nghĩ gì. Nhiều lúc mình còn thấy chúng nó sống giả tạo vl.

Hôm đó mình đi HN về, chưa kịp thở đã thấy mặt Hà Nam buồn như đưa đám. Em này rất hợp mình, hai chị em đều lười học, nhưng học lại cực nhanh, cả đêm nằm đọc truyện đến sáng, xong ngủ từ sáng đến chiều, ăn xong lại đọc truyện nhưng học thì lại cực siêu . Có cái quán truyện đầu hồi ký túc, sạch nhẵn không còn gì để hai đứa đọc. Thế mới biết trâu bò ra sao. Tao rủ nó đi ăn chiều, ở cổng ký túc có mấy quán ăn vặt, rẻ mà ngon. Nhất là có xe di động của bà bán tiết luộc, ngon lắm lắm ấy. Chiều lạnh mà ăn bát tiết đúc thịt ba chỉ hay pha vài miếng mỡ phần, cho chút rau răm với dấm tỏi cộng thêm ớt tươi xay vẫn còn hạt thì tao đảm bảo với chúng mày, giai đẹp có lượn qua bên cạnh cũng bỏ. Nóng hôi hổi, miếng tiết mềm, thơm, thi thoảng lại nhai được cái dai dai, beo béo của thịt mỡ bạc nhạc, nước chan chua cay đậm vị hòa với vị ngọt của tiết luộc. Đm. Tao lại tứa mẹ nó nước miếng ra rồi!

Sao mặt ỉu xìu thế?
- Em mất tiền ?
- Nhiều không? Sao mất!
- 2 triệu ạ, em chỉ để trong tủ, mà mất.
- Có cho ai mượn hay mua gì không? Nhớ kỹ đi
- Không ạ, em cũng không biết mất bao giờ , hôm nay tự nhiên sờ đến thấy mất. Nhưng vẫn không mất hết , vẫn còn 2 triệu nữa. Em rút tiền để đóng chứng chỉ, chưa đến hạn nên em cất trong tủ.
-Vậy là mất trong phòng rồi, em có nghi cho ai không?
- Em không dám nghi cho ai, vì không biết ai mà nghi, tại em không rõ mất khi nào.
- Mày rút tiền khi nào
- thứ 6 tuần trước ạ.

Vậy là đến hôm nay được 5 ngày rồi. Thứ 6 thì không mất được , thứ 7 và chủ nhật thì con Thủy Nguyên và An Lão về nhà, tối CN mới lên. Chỉ còn lại Thanh Hóa , Bắc Giang và tao. Đến thứ 2 tao lên HN, hôm nay về. Vậy trống ở khoảng nào?Bắc Giang với Thanh Hóa ở với tao lâu, tao biết, bọn nó thân như chị em, có thể chưa chắc đã lấy, vì bình thường bọn tao ở với nhau là không khóa tủ. Chỉ khi có thêm hai đứa kia thì mới có thói quen khóa mà thôi. Vậy chỉ có thể mất vào hôm thứ 2 và hôm thứ 3. Tức là hôm nay.

- Mày biết mất khi nào?
- Trưa nay ạ, em lấy tiền đi ăn, vì tiền lẻ hết, bình thường em chỉ rút một tờ, nhưng hôm nay nghĩ thế nào, em rút cả ra, thì thấy mất. Kiểu rút lõi chị ạ.
- Hôm qua khi chị đi, mày có để chìa khóa ở tủ không?
- Có ạ, hôm qua em cũng lấy tiền trong đó, nhưng là tiền lẻ, em để ngoài
- Mày kể chị xem, hôm qua và hôm nay lịch mọi người thế nào?
- Sáng qua chị đi lên HN, bọn em đi học, lúc đó em khóa tủ, thứ 7, CN cũng không khóa vì chỉ có chị C ( BG) và chị T (Thanh Hóa) ở phòng . Nhưng chả có lúc nào không rời nhau cả. Trưa qua đến lượt em đi mua cơm cùng chị C, xong lại đi học. Sáng nay đi học, trưa chị S( Con Cấp 3) và chị V(An Lão )đi mua cơm. Chiều nghỉ, giờ chị về.
- Ok, ko sao đâu, chỉ người trong phòng thôi, để đó chị tìm cho . Thiếu tiền thì lấy tiền chị đóng tạm đi. Tìm dc thì trả!
- Vâng vậy chị cho em mượn trước, có em gửi lại ạ.

Tao về phòng, đm, nhìn mặt đứa nào cũng gian. Tao gọi Thanh Hóa ra nói chuyện, bởi con này có trí tưởng tượng phong phú lắm.
- T này, H nó mất tiền, mất ngay phòng luôn, nên tao muốn hỏi mày vài việc, bạn bè ở với nhau, một mất mười ngờ, mày không giận chứ?
- Mất tiền á, nhiều không? Mất bao giờ?
- Nhiều , mày nói tao nghe xem từ hôm qua đến giờ. Mày làm những gì?
- Hôm qua tao đi học sáng, trưa về ăn cơm, chiều lại đi học, tối đi ngủ, sáng nay đi học, chiều nghỉ . Con Châm cũng thế, mấy đứa trong phòng cũng vậy!
- Có đứa nào đi đâu hay bất thường không?
- Làm gì có ai, tao chả đi đâu cả. Có mỗi buổi trưa đi cùng V xuống mua mấy đồ của phòng như bột giặt với sữa tắm thôi.
- Mấy giờ đi mua đồ ?
- 11h 15.

Vậy là ra rồi, vậy là tao đã biết ai rồi. Đi mua cơm nhanh là 15p, nếu chen lâu là 20 p. Đi mua đồ, nhanh là 10 p, lâu phải 15 phút . khoảng thời gian ấy là đủ lấy tiền rồi. Nếu lấy nhanh thế nghĩa là con bé này phải biết Hà Nam có tiền từ trước rồi,cũng đã quan sát được để vị trí nào. Cái tủ cá nhân bé thế, ở đâu thì cũng quanh quẩn trong quần áo. Ai chả để dưới quần áo, trái phải thẳng gì đó thôi. Tao gọi Hà Nam ra, phân tích cho nó nghe, nó cũng thấy hợp lý. Nhưng tao không muốn bóc mẽ, nên bàn với nó, tối nay họp phòng. Trước đây bọn tao ở chung mà chưa có người mới, tiền đứa nào có bao nhiêu hay để ở đâu, chưa từng ai tơ hào của ai đồng nào. Giờ mất tiền, nghĩ nó cay lắm

Tối họp phòng, tao cũng không vòng vèo nữa nói thẳng :
- Em H mất tiền!
Cả phòng ồ lên, mặt ai cũng hoảng hốt, xúm vào hỏi nó mất tiền thế nào, mất bao nhiêu đầy lo lắng . Tao nhìn cả đứa lấy tiền, mặt nó vẫn không biến sắc.
- Bây giờ thì một mất mười ngờ, đến tao em ấy cũng có quyền nghi. Nhưng tao nói thật, tao biết chỉ có trong phòng mình lấy. Để lấy tinh thần tự giác, tao đã thỏa thuận với em ấy. Người lấy sẽ trả lại em nó, và em nó cũng sẽ hứa với cả phòng, không tiết lộ danh tính người trả, coi như là cầm nhầm. Nếu như sau ngày mai không ai có động tĩnh gì, tao sẽ báo quản sinh để điều tra. Chúng mày biết rồi đấy, đã khoanh vùng được phạm vi lấy, thì chắc chắn sẽ ra, mà đã ra rồi, thì danh dự cũng không còn. Chúng mày suy nghĩ kỹ.
- Sao không nghi người ngoài mà chỉ nghi trong phòng ?
- Người ngoài có ai, có con Hương đen, mà từ qua đến nay nó ko ở ký túc rồi!
- Sao mày chỉ khẳng định là mất từ hôm qua với hôm nay, còn thứ 7 CN thì sao?
- Không mất được , vì H khóa tủ suốt ( tao bốc phét ) mà tiền thì mới rút hôm thứ 6, nên chỉ có mất hôm qua và hôm nay thôi . Tao hi vọng đứa lấy, nghĩ đến tương lai của mình. Chứ một khi để nhà trường phải vào cuộc, thì không hay đâu. Nói thật nhé, em ấy biết là ai rồi. Nhưng cũng ko nói với tao. Em ấy muốn giữ sĩ diện cho người ấy, và em ấy cũng hứa, không kể với bất kỳ ai. Xin lỗi chúng mày, tinh ý ra một chút, cũng thừa suy luận ra ai. Nên mong chúng mày nghĩ cho nó thấu đáo.

Cả phòng thi nhau thanh minh mình vô tội, đứa nọ lôi đứa kia ra chứng minh mình không ăn cắp. Thái độ ai cũng hằn học. Và từng khuôn mặt vẫn đanh thép như không, tao cũng lo chiêu dọa khỉ này mà không thành vì nếu nó già gan ra, nó không nhận thì bọn tao có mà ăn cức…
Ài! Trần đời tao ghét nhất ăn cắp vặt.....
(.... còn nữa)
 
Chap 25
Có lẽ đêm đó là đêm trằn trọc khó ngủ yên của đứa lấy trộm. Sau này tao mới biết, đó là do nó thích được lấy trộm chứ không phải là do hoàn cảnh nào xô đẩy hết. Bởi vì kể cả có điều kiện thì nó vẫn thích lấy về làm của mình, giống như những thứ ấy rất kích thích sự tò mò muốn chiếm đoạt của nó vậy. Đam mê kiểu ấy thì mình chịu, nói nôm na thì là tính ăn cắp nó ngấm vào máu rồi, không bỏ được.

Chiều muộn, tao lại ới mấy đứa đi mua cơm, do hôm trước đi HN về tao có mua thêm mấy thứ, nên ngoài việc hai đứa đi mua cơm thì tao rủ đứa khác đi mua thêm gia vị ăn kèm trong lúc Hà Nam đang tắm. Lúc về, Hà Nam nhìn tao, khóe môi hơi cong lên một chút là tao hiểu vấn đề đã được giải quyết. Tuyệt nhiên trong bữa ăn, cả phòng chỉ rôm rả về đồ mà HN chuẩn bị cho tao mang về, tuyệt nhiên không ai nhắc đến chuyện tiền nong. Chuyện này chỉ có 3 đứa biết là tao, Hà Nam và đứa lấy trộm. Riêng đứa lấy trộm vẫn đinh ninh là chỉ có nó và Hà Nam biết.

Hà Nam rủ tao đi thuê truyện:
-Sao lúc đó chị nghĩ ra là S ( Con Cấp 3)
-Tao mạo hiểm thôi, cũng là tin hai đứa kia không lấy, vì chúng nó ở với mình cả năm rồi. Mất đã mất từ lâu rồi.
-Đó là bạn học của chị hồi cấp 3 đấy, chị không tin chị ấy à?
-Biết người không biết lòng, với lại taocũng chắc chắn chỉ có nó. Buổi trưa em và C ( Bắc Giang) đi mua cơm rồi, T ( Thanh Hóa ) và V( An Lão) đi mua bột giặt, chị không có nhà. 15 phút là quá thừa để nó lấy rồi em, kể cả em ko để khóa ở tủ, nó cũng tìm được khóa trong cặp em để mở. Nên mất là chắc chắn, mất theo cách nào thôi.
-Lúc chị ấy trả em, chị ấy nói do có việc gấp cần tiền quá mà không biết xoay sở ở đâu, nên chị ấy mới đánh liều, chị ấy cũng nói sau này có tiền nhất định sẽ trả lại chứ không có ý ăn cắp. Em bao chị 1 tháng đọc truyện nhá.

Con bé gãi gãi tay tao rồi khoác tay tao xong rồi bẽn lẽn.
-OK ,con dê!

Nghe chuyện xong chỉ muốn bin cho mấy cái vào mồm con biện giảo, Hà Nam nó hiền, chứ vào tao tao phải nói cho mà nhục, đéo gì, ở với nhau, ăn với nhau, cười nói với nhau, nhiều khi yêu thương nhau quá còn ôm hôn thắm thiết mà đâm sau lưng nhau. Trăm cái tốt không thể bù cho 1 cái xấu đó được. Cái đó là lòng tin, là sự tôn trọng. Còn giả tạo và đóng kịch thì tao nghĩ cuộc sống sau này của nó cũng méo thanh thản được. Nhiều năm sau này, tao có nghe nó còn bị đuổi việc ở cơ quan nhà nước về tội tắt mắt đó. Thật sự tao chỉ thương là người đã có sở thích trộm vặt thế, sao không tính toán kín kẽ mà làm, chậc!

Bọn tao cứ sống bên nhau, mọi chuyện cũng lại bình thường trôi đi, Tết năm ấy, Anh già xin về nhà tao chơi. Biết tao đồng ý nên suốt ngày hỏi mua gì hả em? Bố em thích gì? Mẹ em thích gì, em trai em thích gì, nhìn lúng túng ơi là lúng túng. Tao bảo anh không cần cầu kỳ, em gọi bọn Hưng tử tế luôn, cả mấy đứa phòng em nữa, rồi anh về cùng. Nên không cần mua gì hết. Thế mà vẫn tay xách nách mang, anh mua cho bố tao một bộ cờ tướng bằng gỗ, một bình rượu rắn 12 con, nói với mẹ tao là tự tay trồng hoa Thủy Tiên rồi, gần Tết sẽ mang xuống, đảm bảo hoa nở đúng đêm giao thừa luôn. Với mấy thứ đồ gì gì ấy, tao chạ nhớ.

Bọn tao bắt xe về nhà, đi có gần 15 km thôi, mẹ nghe thấy bảo có các con về chơi, cả sáng đi chợ, mua đồ ăn đủ cho cả làng ăn no nê. Bố tao mang bình rượu ngâm chuối hột ra, 4 thằng con trai với Hà Nam, Bắc Giang và Thanh Hóa. Tao gọi thêm đứa bạn học cùng mà hay lên phòng tao ngắm cá ấy xuống uống diệu cùng luôn, thế là nhà tao thành ra như cái chợ vỡ.

Bố mẹ tao rất quý người, nên trai gái vào nhà tao đều rượu cả. Tao từ bé đến giờ chỉ có duy nhất 3 đứa bạn gái thân thân là hay vào nhà, còn lại toàn con trai, tao có đứa bạn trai nào cả nhà tao nằm lòng luôn . Anh già toàn bị ép uống, nên đến gần tàn bữa thì đi lăn ra ngủ. Duyên vãi ra, đến lúc chúng nó gọi dậy đi chơi, cũng không mở được mắt ra.

Thế là bọn tao đi bơi thuyền, quê tao đẹp cực, có núi đá, có hang động đá trắng trong hang là thạch điệp, sáng lấp lánh khi có ánh sáng chiếu vào , có con sông xanh ngắt, nước trong thấy cả mây trời, gió thổi mát lạnh. Nhất là lúc hoàng hôn thế này, mặt trời to như trống cái, đỏ rực và tròn xoe, gieo mình xuống lòng sông tắm mát. Vùng quê ấy yên bình và duyên dáng đến kỳ lạ, ai đến cũng phải trầm trồ sao mà đẹp thế, đẹp như gái quê tao vậy....
Gần tối, tao đưa chúng nó đi ăn ốc, để kịp về HP . Chúng nó gọi mãi Anh Già cũng không dậy được, thế là đành để anh ngủ lại. Bố mẹ tao cứ tủm tỉm, nghe có vẻ ưng cái bụng lắm.

Sáng sớm tao đã nhận được điện thoại của Hà Nam, bảo tao lên luôn, phòng đang loạn! Thế là đáng ra có một buổi sáng để đi chơi , chiều mới học thì lại phải lên từ sớm. Mẹ tao buộc gà buộc chó bao bị bắt anh già mang đi. Anh nhìn tao lúng túng, tao bảo anh còn có việc, nên để lần sau về sẽ lấy đồ mang đi. Mẹ tao cứ càm ràm mãi cho đến khi hai đứa lên xe về trường . Trên trường đang có một việc động trời chờ tao.....
(....còn nữa)
 
Chap 26
Anh già đưa tao về ký túc ,xong anh chạy qua nhà Hưng lấy xe rồi đi về trển,vì phòng co việc nên tao không mời anh lên phòng nữa. Anh nói không sao rồi giơ tay cao hơn ngực vẫy chào tao. Thế là tạm biệt. Tao nghĩ lại cũng kỳ, ngồi trên xe khách, Anh cứ đắm đuối nhìn, làm tao ngại bome. Tính tao thì vui nhộn, cả quãng đường chỉ có tiếng tao léo nhéo, Anh từ tốn hơn tao rất nhiều. Nói nhỏ, cười duyên và rất hiền. HN lịch sự cực, quen tao khá lâu rồi nhưng chưa từng có thái độ hay hành động quá thân mật. Tính tao đoảng lắm đi xe luôn cụng đầu vào cửa, nên lúc nào tao cũng được anh lấy tay để trên đầu che cho.Từ đó thành thói quen, không có anh là tao lại bị va đầu vào xe đau điếng. Trăm lần như một chả sửa được. Hoặc đi ở đường , bao giờ anh cũng có tư thế kéo tao vào trong, không để đi đánh võng ra đường .Hoặc tay lúc nào cũng ở tư thế đỡ vai tao. Nhất là vụ đi xe máy,tao chỉ yên tâm khi ngồi sau xe của anh và thằng anh cấp 3 thôi. Còn đi với người khác, tao căng thẳng hơn cả đứa lái xe.

Tao cảm thấy hơi lo khi về phòng, lại có chuyện gì rồi thì Hà Nam mới bất đắc dĩ gọi tao về như vậy. Tao mở cửa bước vào, mấy đứa ngước lên nhìn tao giống như gặp một vị thần vậy. À, từ sau vụ mất trộm, thì cũng tự nhiên con cấp 3 tự cách xa bọn tao, nên có việc gì cũng chỉ mấy đứa thì thầm. Tao thấy An Lão mắt đỏ hoe, cảm tưởng phải khóc từ đêm qua mất. Con cấp 3 lúc đó đi với NY cũng chưa về phòng.
- Trang ơi, thằng Đ đá cái V rồi, giờ xử lý sao?
- Tao tưởng chết người gì, đá thì đá lại, có gì phải xoắn.
- Nhưng nó đang nghi là nó có rồi!
- Hả? Có , có rồi á!

Tao nhìn thẳng vào An Lão kinh ngạc, nếu chỉ có bỏ nhau thì chẳng có gì to tát, nhưng nếu có bầu thì lớn chuyện rồi đây.
- Mày kiểm tra chưa?
- Tao chậm hơn 1 tuần rồi
- Chỉ chậm thôi hả, chứ chưa đi kiểm tra à?
- Chưa, tao ngại đến bệnh viện
- Ra mua que thử thai, chứ đến bệnh viện làm gì?
- Có hả?
- Có!
- Vậy mày nói tao nghe, giờ vấn đền mày muốn giải quyết là gì?
- Tao không biết làm sao, tao sợ lắm.
- Thôi, tí con H ra hiệu thuốc mua cho nó que thử về đây đã, rồi tính!
- Em không đi đâu, xấu hổ lắm!
- Xấu cái gì? Thôi để đấy tao đi.
- Để tao đi cho!

Bắc Giang lên tiếng , nói xong nó ù té chạy ra hiệu thuốc.

- Nếu có bầu thì tính sao đây Trang?
- Mày định tính thế nào?
- Tao ko biết, hu hu hu( lại khóc, khóc lằm khóc lốn)
- Theo chúng mày sẽ làm thế nào?
Thanh Hóa rất từ tốn:
- Tao nghĩ bỏ con thất đức lắm, sau này nó oán chết, cử đẻ đi , các mẹ nuôi.
- Mày có hâm không? Mày nuôi được mấy, còn phải học nữa, sau này thì sao, tương lai của nó thế nào?
- Nhưng nó là mạng người đó, mày đành lòng không?
- Đó là sai lầm, theo ý của tao, cũng là mới, mày phải tính kỹ, nếu Đ chịu cưới thì để, còn không thì phải nghĩ đến tương lai sau này. Tao chỉ nói có vậy, tùy mày.

An Lão lại ôm mặt khóc nức nở. Bắc Giang về, mặt đỏ phừng phừng vì nóng, chắc cũng vì ngại nữa. Tao chưa bao giờ thấy cái quãng thời gian chờ nó đi đái mà đau tim đến vậy. Thanh Hóa thì giảng giải cho bọn nó về thế nào là có thai thế nào là ko có thai, vì mẹ nó làm y tá, nên ít nhiều nó cũng đọc hiểu được chữ viết trên vỏ bao bì. Nào là 2 vạch đỏ là có, 1 vạch là không. Khoảng 3 phút sau con bé tái nhợt từ phòng vệ sinh bước ra, run rẩy cầm cái que, cả bọn lao đến, trố mắt nhìn. Chẳng thấy vạch nào cả.
- Sao lại ko có vạch nào?
- Tao làm rơi que xuống bồn cầu, chắc ngấm nước, nên thử không lên.
Cả bọn càng lo lắng:
- Vậy lại phải chờ đến sáng mai rồi. Kết quả chắc chắn nhất là vào buổi sáng sớm.
Con bé thất thần đi lên giường trùm chăn nằm bẹp, thấy cái dáng nằm vừa giận lại vừa thương.

Cả phòng thống nhất gọi cho Đ, bảo nó sang phòng nói chuyện, nó bảo nó đéo sang, mày không sang bọn tao sang nhà mày. Nói là làm, tối hôm ấy bọn tao kéo sang phòng Đ thật. Nó nhìn An Lão với ánh mắt hững hờ , ĐKM, húp con người ta cho chán rồi thái độ. Tao nóng mắt bỏ mẹ. Bọn tao bảo Đ ra quán nước nói chuyện cho tiện. Ok, nó đồng ý. Uể oải khoác cái áo vào, rồi cả bọn lũ lượt qua quán cà phê đầu phố. Mặt An Lão vẫn tái mét.

Đ bình tĩnh đưa cốc trà lên miệng, chưa vội uống rồi nói:
- Thế các em định làm gì, đây là việc của anh và V, các em tham gia làm gì?
Bắc Giang mắng luôn:
- Đúng, nó là việc của bọn anh, nhưng để nó có bầu mà bỏ thì không đáng mặt đàn ông!
Đ khựng lại, phun toàn bộ nước đang uống trong miệng vào mặt An Lão, chắc shock quá lên sặc, con bé đứng bật dậy, thằng bé cuống quýt lấy giấy lau cho An Lão, rồi lắp bắp:
- Cái gì cơ? Chửa á?
(...còn nữa)
 
Chap 27
- Làm sao có bầu được?
- Thì anh chẳng đã làm.....
- Anh làm gì?
Mặt An Lão đỏ bừng bừng, lắp bắp mãi không ra câu, lại như là sắp khóc. Đ vẫn không hết kinh ngạc.
- Nếu có bầu, thì em nên xem lại, chứ chắc chắn không phải của anh.
Bắc Giang đập bàn cái chát, đầy khinh bỉ nhìn Đ
- Anh quá hèn, làm mà không dám nhận!
- Sao anh có thể phủi tay như thế, chuyện này có nhỏ đâu?
- Các em bình tĩnh, tốt nhất là các em hỏi lại bạn em, xem bố đứa bé là ai. Bọn anh có làm gì đâu mà có bầu?

Ơ, nghe có gì đó là lạ, An Lão rất yêu thằng này, thì làm sao có việc nó có hai ba thằng khác. Nước mắt con bé lại trào ra, uất nghẹn!
- Anh không nghĩ em lại là người thế đâu V ạ. Thôi, mọi người ở lại , anh về. Lần sau, nên tìm hiểu kỹ rồi hẵn đổ cho người khác nhé. Cô ơi, tính tiền cho con.
Nói xong Đ đứng dậy, trả tiền rồi về. An Lão vẫn khóc không dừng, nức nở như mưa tháng 8, càng dỗ càng khóc to. Bọn tao đành chờ nó nín rồi đi về phòng. Thanh Hóa vừa xoa xoa lưng nó, vừa lầm bầm:
- Bọn đàn ông toàn bọn đểu, tao sẽ không yêu thằng nào cho đến khi ra trường .
Con bé nói là làm, chả yêu một ai đến khi lấy được bằng Quản trị.

Về phòng , bọn tao bắt An Lão nói xem có chuyện gì, sao Đ lại nói thế!
- Hức, anh ấy ôm tao.
- Gì nữa?
- Cầm tay tao, hức, hức
- Sốt ruột, còn gì nữa?
- Hôn tao, còn sờ ngực nữa, hức hức hức
- Còn làm gì không?
- Còn
- Làm gì?
- Hức hức
Lại khóc to, cả bọn bực lắm rồi, vẫn cố
- Ngủ với tao nữa

Ôi đệt. Ngủ thì có chửa là đúng rồi, sao thằng kia nó vẫn cãi là không làm gì. Bắc Giang lại chửi rống lên,:
-ĐM thằng chó, hay bảo bọn Hưng lại cho nó một trận, mà nó chưa ra trường đâu, báo bên trường nó ấy.
- Tao xin mày, đừng làm thế, tao chết mất!
- Thế sao nó vẫn chối là chúng mày ko có gì? Không làm gì, hay mày có thằng khác?
- Không, tao chỉ yêu anh ấy thôi, không có ai cả.
- Vậy giờ mày bình tĩnh, kể lại bọn tao nghe, chúng mày ngủ với nhau mấy lần rồi?
- Không có mấy lần, mới có 1 lần thôi!
- Thế mày có nói không, việc diễn ra khi nào?
- Cách đây nửa tháng, lúc đó tao sang phòng Đ, ngồi chơi được một lúc thì bạn anh ấy đi ra ngoài , xong anh cầm tay tao, hôn môi. Xong lấy tay xoa ngực. hức hức
Mặt đứa nào đứa ấy đỏ như gấc, ngại bỏ mẹ, nhưng cũng tò mò
- Xong anh cởi áo, rồi hôn vào đây( nó lấy tay chỉ vào vú, mặt cũng đỏ như trái ớt). Rồi anh cởi quần áo, nằm đè lên tao, hôn môi hôn cổ. Tao sợ lắm, bảo thôi, nhưng anh cứ cố, càng nói thôi anh càng hôn mạnh. Xong .....
- Xong làm sao?
- Xong anh cởi quần, nằm đè lên tao, tao thấy anh cọ con giống vào ấy tao , anh tì mạnh nên thấy đau lắm. Tao bảo không được , anh nói em không tin anh à, em không yêu anh à ( Đmz tởm ! Toàn bài quen vl). Thôi cái này tao không kể được không?
- Không được , phải kể chi tiết.
Thanh Hóa hùng hổ.

-Tao bảo có, nhưng tao sợ đau. Anh bảo không đau, em phải tin anh chứ. Xong tao nhắm mắt, tao chỉ biết là anh trườn xuống, cũng chẳng biết là anh làm gì, chỉ thấy mềm mềm, ướt ướt, tao sợ đến không biết gì? Được một lúc , tao thấy anh lại hôn môi tao, lại tì con giống vào, lại thấy đau. Đúng lúc ấy thì có tiếng gõ cửa. Bọn tao sợ quá dậy mặc quần áo rồi mở cửa . Bạn anh ấy về phòng ngủ trưa.
- Thế chúng mày có xxx không?
- Là gì?
- Nó có nhét C*c vào ấy mày không?
- Tao không biết.

Cái định mệnh, thế có nghĩa là chưa kịp có gì, tổ sư cái kiến thức về QHTD của con dẩm này vl thật. Hóa ra nó nghĩ cứ chỉ thế thôi là có bầu mẹ nó rồi. Chắc sợ quá mà gầy rộc người đi không ăn được, xong mệt mỏi hoa mắt buồn nôn. Có thế thôi mà nó nghĩ nó có bầu. Bọn tao quê quá, nhìn nhau ngao ngán. Hà Nam mặt vẫn đỏ như mặt trời :
- Thế là có bầu hả chị ?
- Có cái cục cứt, có làm gì đâu mà có. Hồi đi học ,mày không học giáo dục giới tính hả con kia.
- Thì thế chẳng phải ngủ với nhau rồi à, tao cũng thấy hết của nó rồi ! Con bé lí nhí trả lời.
- Dạ, mày ngồi lên cho tao lạy mày mấy lạy, mày làm bọn tao mất mặt quá. T ơi, mày ra dạy lại nó sức khỏe sinh sản đi.

Con bé lon ton ra giảng giải như người nhớn, nào là muốn có em bé thì con nòng nọc nó phải đâm đầu vào trứng của mày, trứng của mày nằm sâu trong bụng mày, mà muốn nó vào trứng thì con cu kia nó phải đi vào bứm mày. Lần đầu tiên sẽ rất đau và chảy máu…. thế này, nào là thế kia nghe mà đau hết đầu.Được cái con này rất tỉ mỉ, nói còn chậm nữa. An Lão lại thấy vui mừng không gì tả được. May quá, không có bầu.
Chuyện này, sau cứ thành chuyện cười của phòng tao mãi, cứ mỗi lần ai đến chơi , là chúng nó lại nói đểu, nam nữ thụ thụ bất thân, ngồi gần cũng cũng đẻ ra con đấy.

Sau mấy hôm, An Lão với Đ lại nói chuyện lại, cũng chạ hiệu thế nào, nhưng sau này ra trường , bọn nó cũng cưới nhau. Cũng là một cái kết viên mãn, còn việc có con, cũng phải thời gian mãi sau nữa. Đời sinh viên bọn tao, có chuyện này là hài nhất. Cũng may, Đ chưa bị ăn đòn.....
(...còn nữa)
 
Chap 28
Mùa thu năm thứ 3 ở ký túc, đó là mùa đáng nhớ nhất quãng đi sinh viên của tao. Tao nghe loa ký túc gọi tên mình xuống có người gặp mà cứ thấy hồi hộp lạ thường. Bởi nếu là người quen, ắt hẳn sẽ tự lên phòng gặp rồi, vậy người lạ là ai?
Chạy một mạch xuống sảnh ký túc, tao khựng lại, là anh, người bạn trai đầu tiên của tao hồi đi học cấp ba. Người mà tao đến bây giờ vẫn còn y nguyên tình cảm thương mến, cái gì trong sáng và không bị tổn thương thì luôn trường tồn mãi mãi. Anh đứng đó, dựa lưng vào cột, vắt chéo một chân, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tao cười hiền hòa. Một cảm giác hạnh phúc đâu đó len lỏi trong tao. Nếu là phim là ôm chầm lấy nhau rồi ấy, nhưng không, đây là thực tại. Tao bước đến gần anh, mắt long lanh không giấu được sự ngạc nhiên:
- Sao lại là anh?
- Không là anh thì là ai
- Em tưởng...
- Tưởng bên Tàu, chết lâu rồi em ạ!
- Hì, lên phòng làm quen với các bạn em không?
- Không , anh muốn đưa em đi chơi, trời mát lắm. À, mẹ anh được biếu nhiều bánh trung thu lắm, anh mang cho em một hộp. Chẳng biết có ngon không nữa, nhưng anh vẫn nhớ là em thích ăn bánh trung thu.

Nhìn hộp bánh to vật vã, hoành tráng lắm, tao đỡ lấy định đi lên phòng, anh bảo để anh mang lên cho, nhưng anh không vào phòng nhé, anh chờ tao dưới sân ký túc. Ok, tao bảo chờ tao 15 phút, tao thay đồ rồi đi. Mang quà lên phòng, cả bọn rú lên sung sướng, đặt quà ở bàn chung một cách trịnh trọng, bảo đến hôm trung thu sẽ lên sân thượng phá cỗ. Có vẻ chúng nó ngưỡng mộ tao lắm. Hỏi quà của ai đấy, tao bảo của NYC, cả bọn lại tròn mắt lần nữa, hỏi người đâu, tao bảo không có nhã hứng lên phòng đâu, đừng ngó.

Anh lại đưa tao đi qua những con phố quen, gió mùa thu rất mát. Bọn tao vẫn ríu rít như hồi đi học, đủ thứ chuyện để nói:
-Em ôm anh đi.
- Thôi, em ngại á!
- Có gì đâu mà ngại,vẫn là anh thôi mà!

Tao không ôm, chỉ áp mặt vào lưng anh, nhắm mắt và cảm nhận gió mát. Trong lòng bất giác nghĩ đến HN, lại mỉm cười. Bọn tao ghé quán chè Hoa Phượng trên đường Trần Phú, ngày trước đi học về kiểu gì cũng phải ghé vào đây ăn một bát chè thái rồi mới về, thật sự rất rất ngon!

-Lần đầu tiên thấy em mặc váy đó, đẹp ghê !
- He he, ngày trước em nghịch quá, nên toàn quần bò áo phông, anh nhìn không quen là phải
- Em có vẻ điềm tĩnh hơn nhỉ?
- Thế á, em vẫn vậy thôi mà!

Câu chuyện lại xoay quanh những thằng bạn, đứa bạn học cùng nhau, ánh mắt anh nhìn tao lạ lẫm, anh đưa tao về, tự nhiên chẳng ai nói với nhau câu nào . Gió vẫn thổi, lòng người vẫn xôn xao. Bất giác những kỷ niệm xưa lại ùa về:
- Em ăn mặc kiểu gì thế? Nhìn như du côn?
- Không thích thì chia tay đi!

Bóng lưng ấy quay đi, chẳng nói câu nào, bọn tao chẳng viết chung nhật ký nữa, anh cũng không dùng đồ tao tặng. Anh lấy băng dính dán chặt nó lại, bảo khi nào em kiếm được đồng tiền đâu tiên, anh sẽ bán lại cho em. Vì học cùng lớp nên gặp nhau suốt, mặt đứa nào cũng buồn, nhưng nhất quyết không ai mở lời với ai.

Chia tay lớp 12, cơ hội cuối cùng để gặp nhau, tao say như bao nhiêu đứa khác, tiếng cười tiếng khóc hòa vào nhau, những khuôn mặt ưu tư, những khóe miệng buồn, nghêu ngao những bài hát vô nghĩa
- Anh còn yêu em không?
Không câu trả lời, tao chỉ kịp thấy bóng anh lao ra ngoài, nghe tiếng choang một cái, cửa sổ lớp E vỡ toang, máu từ tay anh chảy ra thành giọt, vài đứa con gái hét lên hoảng hốt, mối tình đầu cũng theo gió bay đi!

...... Hôm trung thu, Anh già xuống bằng xe máy, cái con xe bô nổ to hơn cảm sấm ấy, cũng đưa tao đi khắp phố phường. Đưa tao về ký túc, tao hỏi anh có về nhà Hưng ngủ không, anh nói không. Trăng thu đẹp lắm, sáng vằng vặc và tròn to như quả bóng khổng lồ trên đầu. Anh vẫn chưa lỡ về, tao đứng phía trong hoa viên của ký túc nói chuyện với anh. Ký túc trường tao cứ 10h30 sẽ khóa cổng , về muộn khỏi vào, bọn tao hay trèo tường, nhưng mà thường con gái sẽ ko trèo được. Những thanh sắt nhọn cao đến 2m lận, đó là hàng rào bằng sắt được sơn xanh mùa xanh của lá cây già sẫm. Đứa nào ở ký túc tao rồi sẽ biết, vườn hoa nhỏ ấy ở khu nhà C. Bên ngoài là đường khu dân cư, nhưng hầu như không có xe qua lại, bên trong sân là ký túc, qua hàng song sắt, vẫn có 1 cái bệ để ngồi bọn tao nói chuyện với nhau dưới làn hơi sương ẩm ướt. Ánh trăng vẫn vằng vặc trên đầu đẹp lung linh. Trăng rằm sáng thật, sáng đến nỗi tao nhìn rõ từng chi tiết trên khuôn mặt của anh. À cái hàng rào sắt ấy, đứa bé 5 tuối mà bị suy dinh dưỡng vẫn có thể chui ra chui vào được.

Anh nhìn tao không rời, khóe môi thi thoảng lại giật nhẹ, giống kiểu anh cũng ngượng hay sao ấy. Anh nắm lấy tay tao, cả tao và anh đều ngượng ngùng hết sức. Cũng bất ngờ, anh choàng tay qua hàng rào, đặt vào môi tao một nụ hôn rất ngọt ngào. Tim tao đập thình thịch, nụ hôn đầu tiên sau hơn 2 năm quen nhau. Trăng cao, gió lạnh mà người nóng bừng, bỗng thấy rào rào từ trên cao toàn vỏ bánh kẹo với hạt dưa , giấy vụn rơi xuống. Hóa ra bọn con Hương đen và phòng tao thả xuống, tiếng hoan hô và reo hò ầm cả một góc ký túc. Tao xấu hổ quá, chạy biến về phòng. Đứng trên lan can ở tầng 5 nhìn ra con đường phía bãi tha ma vẫn anh vẫn đứng đó, dáng cao gầy, ngước nhìn lên phòng tao với điếu thuốc cháy đỏ cả tay........
(... còn nữa)
 
Sửa lần cuối:
Chap 29

Bắt đầu từ chap này, sẽ là chap tặng cho ai đó nhé!!!!


Tao nhắn tin cho anh bảo anh về nhà Hưng ngủ đi, trời cũng quá muộn rồi. Nhưng anh bảo anh đứng ngắm em thêm chút nữa rồi anh về. Tao bảo có nhìn thấy gì đâu mà ngắm, Anh nói vẫn thấy bóng em đứng ở lan can kìa. Tao nhắn em đi ngủ đây, nếu anh về thì anh đi cẩn thận nhé! Nhắn xong mà tim vẫn đang đánh trống liên hồi.

Vừa mở cửa phòng ra là cả bọn đã nhao nhao lên:

- Juliet em đồng ý yêu anh nhá?
- Rô mê ô, ôi còn gì hạnh phúc hơn, em đồng ý!
Há há há,
- Thôi chúng mày đừng rồ rĩnh nữa, dở hơi à?
- Thế thấy hôn thế nào?
- Thì hôn thôi thấy thế nào đâu!
- Eo ôi lãng mạn thế, con H nó rình mãi, xong bọn tao tính rồi, nếu hôn nhau thật là sẽ thả hướng dương với vỏ kẹo và giấy vụn xuống. Mấy con phòng khác nữa cũng ra rình cơ.
- Bẩn thế!
- Làm gì có gì để thả đâu?
….
Đêm đó cả phòng tao lại xôn xao, tao lẻn ra lan can, không thấy anh đứng đó nữa, tao cũng hồi hộp, nếu anh vẫn đứng đó thì biết phải làm sao.
Nhưng chúng mày ạ, vẫn là ko nên đi đêm khi tâm hồn đang treo trên cung trăng nhé. Muôn vàn nguy hiểm mà người ta không lường được.

Mấy hôm sau tao không thấy anh gọi điện, nhắn tin thì ít hơn hẳn, tao cũng thấy buồn buồn. Tao cứ nghĩ mãi không biết sao lại vậy.
Bắc Giang nó cười đểu:
- Hay anh ấy hôn xong lại thấy mồm mày thối nên thôi! Ha ha ha
- Con chó, mồm mày thối thì có.
- Chứ chả có lý gì, xuống tán máy mấy năm, hôn cái rồi biến mất
Thanh Hóa vẫn tỉnh táo hơn:
- Hay anh ấy làm sao ko nhỉ?
- Ừ, hay bị sao không?
Tự nhiên tao cũng thấy lo lo, nhưng tao trấn an chúng nó là anh ấy thi thoảng vẫn nhắn tin, chỉ ko gọi điện thôi.
- Trang ơi hay mày lên HN xem anh ấy có sao ko?
- Điên à, tao có giá của tao chứ. Là gì đâu mà lên
- Thế lỡ anh ấy bị sao thì sao?
- Để tao hỏi...
Tao gọi điện, có chuông, nhưng anh không nghe, anh tắt máy. Xong anh nhắn tin là anh đang họp, chút nói chuyện sau.
Người gì mà kỳ quặc, không gọi thì thôi, ai thèm. Nói thế thôi chứ lúc nào tao cũng ngó vào cái điện thoại, chờ tin nhắn của anh. Chờ mòn mỏi, chờ đến nao lòng, chờ đến hờn cả giận thì anh cũng nhắn
“ Em à, mấy hôm nay anh bận không nhắn tin cho em được?’’
“ Anh bận gì thế ?”
“ Anh có vài việc cần giải quyết thôi em?’’
“ Anh có giấu gì em không đấy?”
“ Anh không “
“ Mai em có việc lên HN, anh đón em nhé”
“ Mai à, anh không được tiện lắm, anh sẽ nhờ thằng em đón em nhé”
“Vâng ạ”
Tại sao phải nhờ thằng em nhỉ, sao không đón tao. Chắc chắn có gì khuất tất rồi. Thế nên tao càng quyết tâm lên đó bằng được.
Cả đêm hôm ấy tao trằn trọc không sao ngủ nổi. Sáng hôm sau đi chuyến sớm nhất lên HN. Tao nhắn anh giờ tao lên, anh bảo có thằng chờ sẵn đó rồi, mặc áo trắng, quần bò, gầy gầy, đi xe dream thái. Quả đúng mô tả, xuống bến xe là tao gặp anh ấy luôn
- Chào em, em là Trang nhỉ, anh M nhờ anh đón em! Giờ em muốn đi đâu ?
- Dạ, về chỗ anh M nhé, em hẹn anh ấy rồi ạ. ( Tao bịa ra vậy)
- Ồ, anh có thấy anh ấy bảo vậy đâu, chỉ dặn anh là đón em , em muốn đi đâu thì đưa em đến đó thôi
- Đây anh, em vừa nhắn tin rồi á, anh có cần xem không ạ?
- Thôi, ko cần đâu, cái ông này kỳ ghê, lúc thế nọ lúc thế kia.
May anh ấy không xem, chứ xem thì tao quê chết, làm gì có tin nhắn nào anh bảo tao đến chỗ anh.
Xong hai anh em vừa đi vừa nói chuyện, anh hỏi tao ở đâu, quen anh già thế nào, tao cũng thật thà khai hết chả giấu gì. Đi một quãng dài, qua bao con phố tao ko nhớ, rồi cũng đến chỗ anh già đang ở. Đó là 1 cơ quan của bộ, anh làm nghiên cứu ở đây. Do có phòng thí nghiệm nên cũng có phòng ngủ để nhân viên ở lại theo dõi. Tao theo anh kia lên tầng 2, cơ quan nhà nước có khác, nhìn cổ kính thế. Vừa đẩy cửa anh kia vừa nói
- Ông M nhé, tôi đưa người của ông về an toàn rồi nhé. Xong nhiệm vụ
Từ trong nhà vệ sinh, anh già khập khiễng đi ra. Ôi mẹ ôi, đập vào mắt tao là gì đây không biết, một thân băng bó, trắng toát cả khuôn mặt và 1 cánh tay với 1 cái chân. Nếu như không phải đang chơi trò hóa trang, thì có nghĩa là ông ấy đang bị thương rât nặng....
(…còn nữa)
 
Chap 27
- Làm sao có bầu được?
- Thì anh chẳng đã làm.....
- Anh làm gì?
Mặt An Lão đỏ bừng bừng, lắp bắp mãi không ra câu, lại như là sắp khóc. Đ vẫn không hết kinh ngạc.
- Nếu có bầu, thì em nên xem lại, chứ chắc chắn không phải của anh.
Bắc Giang đập bàn cái chát, đầy khinh bỉ nhìn Đ
- Anh quá hèn, làm mà không dám nhận!
- Sao anh có thể phủi tay như thế, chuyện này có nhỏ đâu?
- Các em bình tĩnh, tốt nhất là các em hỏi lại bạn em, xem bố đứa bé là ai. Bọn anh có làm gì đâu mà có bầu?

Ơ, nghe có gì đó là lạ, An Lão rất yêu thằng này, thì làm sao có việc nó có hai ba thằng khác. Nước mắt con bé lại trào ra, uất nghẹn!
- Anh không nghĩ em lại là người thế đâu V ạ. Thôi, mọi người ở lại , anh về. Lần sau, nên tìm hiểu kỹ rồi hẵn đổ cho người khác nhé. Cô ơi, tính tiền cho con.
Nói xong Đ đứng dậy, trả tiền rồi về. An Lão vẫn khóc không dừng, nức nở như mưa tháng 8, càng dỗ càng khóc to. Bọn tao đành chờ nó nín rồi đi về phòng. Thanh Hóa vừa xoa xoa lưng nó, vừa lầm bầm:
- Bọn đàn ông toàn bọn đểu, tao sẽ không yêu thằng nào cho đến khi ra trường .
Con bé nói là làm, chả yêu một ai đến khi lấy được bằng Quản trị.

Về phòng , bọn tao bắt An Lão nói xem có chuyện gì, sao Đ lại nói thế!
- Hức, anh ấy ôm tao.
- Gì nữa?
- Cầm tay tao, hức, hức
- Sốt ruột, còn gì nữa?
- Hôn tao, còn sờ ngực nữa, hức hức hức
- Còn làm gì không?
- Còn
- Làm gì?
- Hức hức
Lại khóc to, cả bọn bực lắm rồi, vẫn cố
- Ngủ với tao nữa

Ôi đệt. Ngủ thì có chửa là đúng rồi, sao thằng kia nó vẫn cãi là không làm gì. Bắc Giang lại chửi rống lên,:
-ĐM thằng chó, hay bảo bọn Hưng lại cho nó một trận, mà nó chưa ra trường đâu, báo bên trường nó ấy.
- Tao xin mày, đừng làm thế, tao chết mất!
- Thế sao nó vẫn chối là chúng mày ko có gì? Không làm gì, hay mày có thằng khác?
- Không, tao chỉ yêu anh ấy thôi, không có ai cả.
- Vậy giờ mày bình tĩnh, kể lại bọn tao nghe, chúng mày ngủ với nhau mấy lần rồi?
- Không có mấy lần, mới có 1 lần thôi!
- Thế mày có nói không, việc diễn ra khi nào?
- Cách đây nửa tháng, lúc đó tao sang phòng Đ, ngồi chơi được một lúc thì bạn anh ấy đi ra ngoài , xong anh cầm tay tao, hôn môi. Xong lấy tay xoa ngực. hức hức
Mặt đứa nào đứa ấy đỏ như gấc, ngại bỏ mẹ, nhưng cũng tò mò
- Xong anh cởi áo, rồi hôn vào đây( nó lấy tay chỉ vào vú, mặt cũng đỏ như trái ớt). Rồi anh cởi quần áo, nằm đè lên tao, hôn môi hôn cổ. Tao sợ lắm, bảo thôi, nhưng anh cứ cố, càng nói thôi anh càng hôn mạnh. Xong .....
- Xong làm sao?
- Xong anh cởi quần, nằm đè lên tao, tao thấy anh cọ con giống vào ấy tao , anh tì mạnh nên thấy đau lắm. Tao bảo không được , anh nói em không tin anh à, em không yêu anh à ( Đmz tởm ! Toàn bài quen vl). Thôi cái này tao không kể được không?
- Không được , phải kể chi tiết.
Thanh Hóa hùng hổ.

-Tao bảo có, nhưng tao sợ đau. Anh bảo không đau, em phải tin anh chứ. Xong tao nhắm mắt, tao chỉ biết là anh trườn xuống, cũng chẳng biết là anh làm gì, chỉ thấy mềm mềm, ướt ướt, tao sợ đến không biết gì? Được một lúc , tao thấy anh lại hôn môi tao, lại tì con giống vào, lại thấy đau. Đúng lúc ấy thì có tiếng gõ cửa. Bọn tao sợ quá dậy mặc quần áo rồi mở cửa . Bạn anh ấy về phòng ngủ trưa.
- Thế chúng mày có xxx không?
- Là gì?
- Nó có nhét C*c vào ấy mày không?
- Tao không biết.

Cái định mệnh, thế có nghĩa là chưa kịp có gì, tổ sư cái kiến thức về QHTD của con dẩm này vl thật. Hóa ra nó nghĩ cứ chỉ thế thôi là có bầu mẹ nó rồi. Chắc sợ quá mà gầy rộc người đi không ăn được, xong mệt mỏi hoa mắt buồn nôn. Có thế thôi mà nó nghĩ nó có bầu. Bọn tao quê quá, nhìn nhau ngao ngán. Hà Nam mặt vẫn đỏ như mặt trời :
- Thế là có bầu hả chị ?
- Có cái cục cứt, có làm gì đâu mà có. Hồi đi học ,mày không học giáo dục giới tính hả con kia.
- Thì thế chẳng phải ngủ với nhau rồi à, tao cũng thấy hết của nó rồi ! Con bé lí nhí trả lời.
- Dạ, mày ngồi lên cho tao lạy mày mấy lạy, mày làm bọn tao mất mặt quá. T ơi, mày ra dạy lại nó sức khỏe sinh sản đi.

Con bé lon ton ra giảng giải như người nhớn, nào là muốn có em bé thì con nòng nọc nó phải đâm đầu vào trứng của mày, trứng của mày nằm sâu trong bụng mày, mà muốn nó vào trứng thì con cu kia nó phải đi vào bứm mày. Lần đầu tiên sẽ rất đau và chảy máu…. thế này, nào là thế kia nghe mà đau hết đầu.Được cái con này rất tỉ mỉ, nói còn chậm nữa. An Lão lại thấy vui mừng không gì tả được. May quá, không có bầu.
Chuyện này, sau cứ thành chuyện cười của phòng tao mãi, cứ mỗi lần ai đến chơi , là chúng nó lại nói đểu, nam nữ thụ thụ bất thân, ngồi gần cũng cũng đẻ ra con đấy.

Sau mấy hôm, An Lão với Đ lại nói chuyện lại, cũng chạ hiệu thế nào, nhưng sau này ra trường , bọn nó cũng cưới nhau. Cũng là một cái kết viên mãn, còn việc có con, cũng phải thời gian mãi sau nữa. Đời sinh viên bọn tao, có chuyện này là hài nhất. Cũng may, Đ chưa bị ăn đòn.....
(...còn nữa)
cái khúc này nhớ ngày xưa tao với Cún. trường tao là hàng hải nên sẽ có vụ sinh viên trực đêm ở trường, hôm đó tao trực đêm thế là Cún đi học về qua thăm tao. trực đêm thì mỗi thằng một góc, tao với Cún ngồi ở bồn cây chỗ khu A trường tao, hôn nhau đắm đuối. đang hôn phê quá thì đè luôn nằm ra mút lưỡi thêm tí nữa, đương nhiên là đéo có gì đi xa hơn vì đang public. lúc ngồi dậy thì mặt Cún đỏ bừng, lí nhí hỏi nằm như thế có thai không. đúng là quá ngây thơ, chỉ biết có học
 
cái khúc này nhớ ngày xưa tao với Cún. trường tao là hàng hải nên sẽ có vụ sinh viên trực đêm ở trường, hôm đó tao trực đêm thế là Cún đi học về qua thăm tao. trực đêm thì mỗi thằng một góc, tao với Cún ngồi ở bồn cây chỗ khu A trường tao, hôn nhau đắm đuối. đang hôn phê quá thì đè luôn nằm ra mút lưỡi thêm tí nữa, đương nhiên là đéo có gì đi xa hơn vì đang public. lúc ngồi dậy thì mặt Cún đỏ bừng, lí nhí hỏi nằm như thế có thai không. đúng là quá ngây thơ, chỉ biết có học
ôi, sợ lắm ấy, lúc đó mày có bảo Cún là đẻ liền 1 lúc mấy đứa luôn dc chứ có thai đã là cái gì ko?
 
Rảnh Ngạn mới đọc được Chang à , thú thực là hồi này hơi bận .

Mình hiểu nhau đến như vậy , sao không phải là yêu :sweet_kiss:
không cần đọc đâu, thi thoảng sì trét, lê tấm thân mệt nhoài như giẻ rách vào đây là anh em xoa dịu cho liền à

lúc đó thì tao nhớ là chỉ nói làm sao mà có thai được, rồi làm cho tí giáo dục giới tính thôi
có giống Thanh Hóa nhà tao ko? con bé đó lúc nào cũng như bà cụ non nhá ! Buồn cười lắm
 
không cần đọc đâu, thi thoảng sì trét, lê tấm thân mệt nhoài như giẻ rách vào đây là anh em xoa dịu cho liền à
Đợt này đang xì trét nặng nè trang , vẫn phải gồng mình mỉm cười để còn phục vụ các chị đẹp . Cái nghề nó tự chọn Ngạn , không thể phũ nghề được .
:pudency:
 
Đợt này đang xì trét nặng nè trang , vẫn phải gồng mình mỉm cười để còn phục vụ các chị đẹp . Cái nghề nó tự chọn Ngạn , không thể phũ nghề được .
:pudency:
Nay con Đạo thằng Lý nó đè Trang nhé, ko phải Trang nói đâu, vì người ta bảo những đứa nào hay nói đạo lý thì thường sống như nhồn ấy, nên Trang khum thít. hehehe
Phàm là người thì không ai không có áp lực. Chỉ là chúng ta tìm cách nào nhẹ nhất để giải tỏa thôi. Trang cũng đã áp lực đến mức suy nhược luôn ấy, nhưng cuộc sống mà. Vẫn phải sống và lao động, vẫn phải đương đầu với rất nhiều thứ cơm áo gạo tiền cũng như ti tỉ chuyện xung quanh. Sau này Trang hiểu được một đạo lý rất đơn giản, chỉ cần còn được thở, chỉ cần còn sức khỏe, thì mọi thứ trên đời đều có cách cả, đều thể giải quyết được cả Ngạn à!
Nên mong Ngạn luôn lạc quan để sớn hết sì trét nha
Thân nhiều!!!
 
Chang dạo này nhiều năng lượng quá!!!
Viết liên tục - phần nào cũng đầy đủ cảm xúc🤭🤭🤭
Chả bù cho Khắc. Dạo này chả viết được gì? Buồn như con chuồn chuồn.

Có thể cho hỏi bí quyết ra đều tay thế này không Chang?
ôm vào thì yếu mà yêu vào thì ốm, thấy thiên hạ đồn vậy ko biết có đúng ko?
 
Nay con Đạo thằng Lý nó đè Trang nhé, ko phải Trang nói đâu, vì người ta bảo những đứa nào hay nói đạo lý thì thường sống như nhồn ấy, nên Trang khum thít. hehehe
Phàm là người thì không ai không có áp lực. Chỉ là chúng ta tìm cách nào nhẹ nhất để giải tỏa thôi. Trang cũng đã áp lực đến mức suy nhược luôn ấy, nhưng cuộc sống mà. Vẫn phải sống và lao động, vẫn phải đương đầu với rất nhiều thứ cơm áo gạo tiền cũng như ti tỉ chuyện xung quanh. Sau này Trang hiểu được một đạo lý rất đơn giản, chỉ cần còn được thở, chỉ cần còn sức khỏe, thì mọi thứ trên đời đều có cách cả, đều thể giải quyết được cả Ngạn à!
Nên mong Ngạn luôn lạc quan để sớn hết sì trét nha
Thân nhiều!!!
Cảm ơn Chang nhiều nhé !!! :sweet_kiss:

ôm vào thì yếu mà yêu vào thì ốm, thấy thiên hạ đồn vậy ko biết có đúng ko?

Chang dạo này nhiều năng lượng quá!!!
Viết liên tục - phần nào cũng đầy đủ cảm xúc🤭🤭🤭
Chả bù cho Khắc. Dạo này chả viết được gì? Buồn như con chuồn chuồn.

Có thể cho hỏi bí quyết ra đều tay thế này không Chang?
Có khi nào nhận được 4 cái thiệp mời trên bàn không nhỉ ? ;));));))
 
ôm vào thì yếu mà yêu vào thì ốm, thấy thiên hạ đồn vậy ko biết có đúng ko?
Chang hông phải cũng có chàng @3m3m3m trồng cây si. Ngày ngày tỏ tình sao mà văn chương cứ lai láng thế? 🥺🥺🥺
Khắc thì … 😭😭😭 heo ho gầy mòn ý tứ câu cú trôi đi đâu hết!!!
 
Chang hông phải cũng có chàng @3m3m3m trồng cây si. Ngày ngày tỏ tình sao mà văn chương cứ lai láng thế? 🥺🥺🥺
Khắc thì … 😭😭😭 heo ho gầy mòn ý tứ câu cú trôi đi đâu hết!!!
Có mỗi Ngạn là cu đơn , không lẽ mai viết tự truyện : Chuyện tình chàng cu đơn . :pudency:
 
Top