Những mưu sĩ trình cao hơn Khổng Minh trong Tam Quốc Diễn Nghĩa

Khổng Minh trong tiểu thuyết là “thần nhân”, kiểu nhân vật trung tâm, tác giả cố tình “buff” lên để làm trụ cột phe Thục – giống một nửa quân sư, một nửa thánh nhân.
Nhưng nếu chia nhỏ ra theo từng mảng: chính trị, đại cục, tàn nhẫn, quyền biến, nhẫn… thì có vài người trong truyện thực sự có những mặt vượt Khổng Minh, ít nhất là trên “hiệu quả cuối cùng”

🧠 1. Tư Mã Ý – người “đánh cờ dài” vượt Khổng Minh về kết cục​

  • Về “đấu mưu từng trận”, La Quán Trung không cho Tư Mã Ý đè Khổng Minh.
  • Nhưng nhìn về đại cục:
    • Ý giữ được toàn quân, không sa vào bẫy khích tướng
    • Biết nhẫn nhục, tránh quyết chiến khi chưa chắc thắng
    • Cuối cùng con cháu ông ta đoạt thiên hạ, lập ra nhà Tấn
Nếu đứng góc nhìn “chủ công”:
  • Khổng Minh trung thành, tài giỏi nhưng… đánh hoài không xong, hao người hao tài, chết trên đường Bắc phạt, Thục vẫn diệt.
  • Tư Mã Ý chơi nhẫn, chấp nhận mang tiếng hèn, nhưng giữ quân, giữ thế → cuối cùng chi phối cả triều Ngụy.
👉 Về đại cục quyền lực & “đánh cờ 3 đời”, Tư Mã Ý thực dụng mà nói là cao tay hơn.

🧠 2. Quách Gia – đọc thời thế, tầm nhìn chiến lược > Khổng Minh (trong truyện lẫn sử)​

Quách Gia trong Tam Quốc:
  • Chủ trương đánh Lữ Bố, chiếm Nghiệp Thành, phá Viên Thiệu, diệt Uyên – Thượng, đánh Viên Đàm – Viên Thượng…
  • Nhìn người, nhìn cục diện rất chuẩn:
    • Thấy Tào Tháo nên đánh Viên trước, không đánh Lữ
    • Khuyên bỏ Hứa Xương mà tiến Quan Độ
    • Nhìn ra Lưu Bị – Tôn Quyền là mối họa dài lâu.
Cả trong truyện lẫn lịch sử, Quách Gia được khen là:

Khổng Minh thì:
  • Giỏi “thi công” (ra trận, bố trí, điều quân),
  • Nhưng về “vạch đường dài” để Thục anti-địa lý, anti-tài nguyên mà vẫn thống nhất thiên hạ thì… ông không làm được.
Nếu so kiểu:
  • Khổng Minh: kiến trúc sư + site manager, vừa thiết kế vừa chỉ huy thi công
  • Quách Gia: chiến lược gia thuần, vẽ luôn “bản đồ thâu thiên hạ” cho Tào Tháo
👉 Về tầm nhìn thâu tóm thiên hạ & chọn đường đi nước bước, Quách Gia thực tế sắc hơn.

🧠 3. Tuân Úc – “quân sư thể chế” hơn hẳn Khổng Minh​

Tuân Úc không phải kiểu bày kế “bẫy rắn, hãm thành” mà là:
  • Người thiết kế thể chếcho Tào Tháo:
    • Giữ thiên tử, lệnh chư hầu
    • Thiết kế bộ máy hành chính, trọng dụng hiền tài
    • Sắp xếp trật tự chính trị trong đại quân Tào
Khổng Minh giỏi trị nội bộ Thục, nhưng:
  • Thục vốn nhỏ, ít người, ít đất
  • Nội trị tốt nhưng không tạo được thể chế “nuốt thiên hạ”
Tuân Úc thì đặt nền cho cả:
  • chính danh (phò Hán)
  • quyền lực (nắm vua)
  • tổ chức (quân – chính – tài)
👉 Về mưu lược chính trị – thể chế, Tuân Úc đứng trên Khổng Minh.

🧠 2.4. Giả Hủ – đỉnh cao “mưu sĩ sống sót”, vượt Khổng Minh về “nghề tồn tại trong loạn thế”​

Giả Hủ:
  • Đi qua nhiều chủ: Lý Thôi, Trương Tế, Tào Tháo, Tào Phi… mà không chết
  • Lời khuyên thường cực kỳ lạnh & chính xác(đọc người, đo lòng):
    • Khuyên không cứu Quan Độ nếu bất lợi
    • Khuyên giết người này, giữ người kia đúng thời điểm
  • Trận Uyển Thành và kế "Công Tử Hiến Đầu" là bằng chứng rõ nhất.
Khổng Minh:
  • Chỉ phục vụ một chủ, trung đến mức tự thiêu mình
  • Về đạo đức: đẹp.
  • Về “kỹ năng sinh tồn trong chính trị” thì thua xa Giả Hủ.
Nếu xét tiêu chí “mưu sĩ sống được, ảnh hưởng được, không bị chủ chém, không bị hoàng tộc nghi kỵ”:
👉 Giả Hủ là tay nghề cao hơn rất nhiều.

🧠 5. Bàng Thống – phần “thiên tư quỷ mưu” ngang hoặc hơn Khổng Minh, nhưng chết sớm​

Ngay trong truyện, Gia Cát Lượng cũng thừa nhận:

Bàng Thống:
  • Kế liên hoàn xích thuyền (một số bản gán cho Chu Du, nhưng La Quán Trung cho Thống tham mưu sâu)
  • Bày cho Lưu Bị đường chiếm Ích Châu (kế “liên hoàn chiếm Thục”)
  • Tư duy rất “quỷ dị”, khác kiểu “chính đạo” của Khổng Minh.
Nếu Bàng Thống không chết ở Lạc Phụng Pha, rất có thể:
  • Toàn bộ chiến lược của Thục sẽ khác hẳn
  • Có thể “bẩn, hiểm, ngắn gọn” hơn đường của Khổng Minh
👉 Về thiên phú mưu lược thuần túy, bản thân tiểu thuyết đã ám chỉ:
Bàng Thống ≥ Khổng Minh, chỉ là “trời không cho sống lâu”.
So với Vương Hỗ Ninh thì sao mày?
 
Nếu như Hán Cao Tổ Lưu Bang có đệ nhất quân sư Trương Lương phò trợ thì Tào Tháo cũng có đệ nhất quân sư Quách Gia
Lưu Bang có Tiêu Hà thừa tướng trị quốc thì Tào Tháo có Tuân Úc giữ chức thượng thư lệnh tương đương thừa tướng !
Lưu Bang có Trần Bình chuyên bày kế độc thì Tào Tháo có Giả Hủ chuyên sài độc kế!
Lưu Bang có Hàn Tín thì Tào Tháo có Tư Mã Ý nhưng là phiên bản Hàn Tín pro max!
Ý rút kinh nghiệm từ Tín cứ đóng cửa thủ thành đéo bao giờ muốn đánh thắng Thục để mà đánh thắng Thục thì Ý bị thịt ngay lập tức!
Rồi tranh thủ chờ thời binh biến chiếm quyền Tào Gia!
 
Khổng Minh không phải mưu sĩ đánh trận
Ông ấy là một thừa tướng quản lý chính sự là một Trần Bình thì đúng hơn
Pháp Chính mới là đệ nhất quân sư của Lưu Bị
Quản lý chính sự là Tiêu Hà, còn Trần Bình chính là Giả Hủ phiên bản 3 quốc
Chiến dịch bình định Thục - Hán Trung thì bộ đôi Bàng Thống với Pháp Chính là công lớn nhất
 
Còn 1 người mà đéo ai nhắc là Trần Cung nhìn thấu kế sách của Quách Gia rồi còn ra kế đối phó mà thằng ngu kia nhu nhược quá nên thua, Trần Cung trình cũng đéo thua ai
 
Chiến công duy nhất của Lượng là bắt được anh hoạch 7 lần.
Còn lại đánh toàn thua
Cơ bản là Lượng đéo có đường ra khỏi Thục, đường Kỳ Sơn bị Trường An chặn, đường Trần Thương cũng có cái thành chặn, còn mỗi đường Kinh Châu là khả dĩ nhất thì vướng liên minh với Ngô đéo dám đi, hồi Bị còn quẫy thì mượn cớ báo thù để đánh lấy lại đường này nhưng Lượng lại ngăn cản
 
Kim liên trong kim bình mai mà
Xàm ta có giái xư @Bitơ .
Mưu sâu, kế hiểm, kinh bang tế thế. Cái đéo gì cũng giỏi. Đặc biệt là giỏi ăn bám :vozvn (21):
😅😅😅
Sao ta đọc 3 quốc không thấy Kim liên nào hết vậy
Tam Quốc Chí là sử liệu chính thức, tác giả là Trần Thọ, tương đối khách quan, nên đọc
Tam Quốc Diễn Nghĩa là tiểu thuyết do La Quán Trung sáng tác, nâng bi họ Lưu, và dìm họ Tào 🤣
Phan Kim Liên Bên Thủy Hử, Kim Bình Mai điều có. Riêng trong Thủy Hử còn một con cũng họ phan nữa cũng dâm đãng không kém ăn ở vs Thầy Chùa luôn là Phan Xảo Vân
:))
truyện or sử or tỉu thuyết phại cóa íu tố damdang tau mưới khoái
 
Cơ bản là Lượng đéo có đường ra khỏi Thục, đường Kỳ Sơn bị Trường An chặn, đường Trần Thương cũng có cái thành chặn, còn mỗi đường Kinh Châu là khả dĩ nhất thì vướng liên minh với Ngô đéo dám đi, hồi Bị còn quẫy thì mượn cớ báo thù để đánh lấy lại đường này nhưng Lượng lại ngăn cản
Kinh Châu chính là cái thành trọng tâm trong mạch truyện của Tam Quốc Diễn Nghĩa, tác giả biến 1 địa danh quan trọng Kinh Châu thành 1 con bài mà 3 quốc đều muốn giành giật.
Cơ bản thành Kinh Châu nó nằm ở giữa 3 quốc, lại là vùng có địa lý tự nhiên bao quanh sông suối dễ thủ dễ công dọc đường thủy qua 3 quốc, lại là 1 thành có kinh tế giàu có. Nó trước đây thuộc nhà Hán sau đó về tay Đông Ngô trong sự kiện mà Tôn Kiên, Tôn Sách còn làm tướng cho nhà Hán rồi thu nhận nơi này.
Khi quân Thục trở nên lớn mạnh, căn cứ của họ nằm ở sâu dễ thủ khó công nên muốn ra giao thương với Ngụy, Ngô thì phải đi đường mòn nhỏ hiểm trở đi qua Kinh Châu. Nhà Thục bắt buộc phải lấy Kinh Châu làm hậu cần nếu muốn thống nhất 3 quốc.
Gia Cát Lượng khuyên Lưu Bị chiếm thành Kinh Châu bằng quân đội thì Bị lại không muốn, sợ dân chúng đang ấm no lại gặp nạn binh đao. Buộc Lượng phải tìm cách khác.
Do đó Lượng mới ly gián cho nhà Tào Ngụy sang đánh Đông Ngô. Quân Ngụy tính chiếm thành Kinh Châu làm bàn đạp nhưng quân Thục chiếm lại rồi mượn tạm, nhà Đông Ngô không còn cách nào khác nên cũng cho mượn và hàng tháng đưa sứ giả qua đòi. Còn quân Tào mất Kinh Châu nên mới kết bè trên sông đánh trận Xích Bích với Đông Ngô.
Lượng lợi dụng sự an nguy của Đông Ngô nên mới gợi ý qua giúp bằng cuộc hôn nhân giữa Lưu Bị và công chúa Đông Ngô, nếu cuộc hôn nhân thành công thì quân Thục qua giúp Đông Ngô, đổi lại tặng Kinh Châu cho con rể Bị.
Bị qua Đông Ngô thì bị ép làm ở rể 1 năm mới trốn về.
Vấn đề nằm vượt qua sự tính toán của Gia Cát Lượng là người công chúa Đông Ngô này có tính cách khó lường Lượng không nắm bắt được nên sau khi tính hơn thua thì Lượng cho lính đến Đông Ngô đưa Lưu Bị về mà không dắt công chúa Đông Ngô (vợ Lưu Bị) theo.
---> Chấp nhận hủy bỏ hôn lễ bỏ của lễ thành Kinh Châu còn hơn là rước con đàn bà nguy hiểm, khó đoán về.
Nhà Đông Ngô xem việc nhà Thục không cho vợ công chúa qua theo chồng, đó là 1 sự sỉ nhục lớn nên quyết bỏ giao ước cho nhà Thục mượn thành Kinh Châu mà đưa quân đến chiếm lại.
Đỉnh điểm là ám sát cái chết Trương Phi, sau đó kéo theo Quan Vũ và cuối cùng là Lưu Bị.
Từ đó 2 bên mới xích mích không thể hàn gắn.
====> Lưu Bị ngay từ đầu không thích hợp làm quân vương, không kiểm soát nổi đàn bà. Là người tốt bụng nhưng với chính trị thì đó là sai lầm hủy hoại sự nghiệp để người khác cướp lấy thành tựu.
Ở VN có ông Bảo Đại cũng y vậy.
 
Bần tăng đánh giá cao Quách Gia hơn cả (về mặt quân sự). 11 năm theo Tào Tháo thì 11 năm đó Tào Tháo bách khả chiến bại. Quách Gia và Tào Tháo một cặp này cùng nhau thêm 10 năm thì lịch sử phải viết lại. Tất nhiên, lịch sử không có chữ Nếu.

Mà 2025 rồi còn lên bài Tam quốc. Rồi biết chừng nào cái dân tộc này nó phát triển được?. Có thể nào thay bằng những bài viết mang tính học thuật, mở mang kiến thức, tranh luận rồi từ đó nâng cao khả năng tri thức, tư duy phản biện, góc nhìn đa chiều... thay vì mấy bài này đã bàn chán chê hàng ngàn năm được không? :pudency:
Đúng đấy khầy. Khầy mở bài vui nô en như năm ngoái đi cho có không khí.
 
Tư Mã Ý hay nhất là nhờ cái sống dai . Và Tào Phi vs Tào Duệ mất sớm. Chứ có cl mà húp dc họ Tàu
Ý nhờ thằng lượng hai thằng phối hợp diễn trò ở kỳ sơn.
Lượng nhờ Ý đánh cầm đồng thỉnh thoảng tặng lượng vài chiến thắng nhỏ và tỉa vài thằng tướng Ngụy trung thành họ Tào vd như Trương Cáp để lập công báo cáo Thục đế
Bù lại Ý nhờ Lượng mới được cầm quân mới cấy tay chân vào quân đội mới tiếp xúc binh quyền và tướng sĩ tạo cơ hội cho việc giành lấy thiên hạ
Hai thằng này diễn kịch cho vui
Chính vì vậy khi chết Lượng phải bố trí chém Ngụy Diên gấp vì Diên là thằng ngu, nó mà dẫn quân tấn công Ngụy thì Ý diệt luôn Diên và toàn bộ quốc lực của Thục vì đã đến lúc Ý chấm dứt vở kịch lập công lớn để báo cáo với vua Ngụy.
 
Trần Cung trình cũng cao, chỉ là phò tá sai người
Trình cao thì cũng phải biết chọn chủ mà phò, ko phò thành vương thành đế thì ít nhất cũng phải thành quyền thần bá nghiệp một phương. Đi phò cái th võ biền đầu đất tao cũng chịu lão này luôn. A Man thật sự rất kính tài của lão, lúc hạ thành rồi vẫn còn có ý muốn giữ mà
 
Trình cao thì cũng phải biết chọn chủ mà phò, ko phò thành vương thành đế thì ít nhất cũng phải thành quyền thần bá nghiệp một phương. Đi phò cái th võ biền đầu đất tao cũng chịu lão này luôn. A Man thật sự rất kính tài của lão, lúc hạ thành rồi vẫn còn có ý muốn giữ mà
Uhm đấy là cái ngu duy nhất của Trần Cung khiến ổng die sớm và ko thể sánh ngang với các huyền thoại. Chứ nếu chọn đúng người thì ổng cũng chọc trời khuấy nước rồi, mưu cao kế sâu tính toán hay vkl ra
 
THUỶ KÍNH tiên sinh,đọc đc thiên mệnh biết số nhà Hán đã tận,ko muốn chống ý trời.khi Lưu Bị đến trò chuyện về việc Từ Thứ khuyên đi mời GCL,Thuỷ Kính cũng khen là ý hay,nhưng khi chia tay lại ngửa mặt lên trời cười và nói:Khổng Minh gặp chủ,không gặp thời.Tiếc thay!Tiếc thay
 
Ý nhờ thằng lượng hai thằng phối hợp diễn trò ở kỳ sơn.
Lượng nhờ Ý đánh cầm đồng thỉnh thoảng tặng lượng vài chiến thắng nhỏ và tỉa vài thằng tướng Ngụy trung thành họ Tào vd như Trương Cáp để lập công báo cáo Thục đế
Bù lại Ý nhờ Lượng mới được cầm quân mới cấy tay chân vào quân đội mới tiếp xúc binh quyền và tướng sĩ tạo cơ hội cho việc giành lấy thiên hạ
Hai thằng này diễn kịch cho vui
Chính vì vậy khi chết Lượng phải bố trí chém Ngụy Diên gấp vì Diên là thằng ngu, nó mà dẫn quân tấn công Ngụy thì Ý diệt luôn Diên và toàn bộ quốc lực của Thục vì đã đến lúc Ý chấm dứt vở kịch lập công lớn để báo cáo với vua Ngụy.
Tao cũng thiên về ý này, 3 thằng đánh nhau ngoài quân sự còn là toan tính triệt hạ đối thủ chính trị của các tướng lĩnh từng bên. Thế chân vạc thằng nào cũng sợ đâm đít nên chắc chắn không thể nào kết liễu được nếu như không có biến từ nội bộ. Bài học Hàn Tín lại quá rõ nên thằng Ý nó cũng không có gì phải hấp tấp, cứ đánh tiêu hao rồi cả 2 lại có chiến công báo về. Thục đã yếu mà Ngụy Diên máu đánh tổng lực thì quân chủ lực tan nhanh lắm, giữ thế cân bằng nhì nhằng được như Lượng đã là đỉnh cao trí tuệ rồi đấy, Ngụy nó không phải hổ giấy mà đòi đánh 1 trận ăn vã được ngay.
 

Có thể bạn quan tâm

Top