Johnsmith
Thanh niên Ngõ chợ

Đây là mô hình kinh tế thị trường có "cái đuôi". Mọi thứ đang vận hành bt theo quy luật cung cầu thì một vài cái đầu "thiên tài" ở bên trên chợt nghĩ rằng mình phải thọc tay vào. Mục đích mà ng ta thuyết minh cho hđ trên thì cũng rất là "vô thường", như trong case này là để "giáo dục ng dân về lòng iu nước".Sẵn gặp chuyên gia ở đây, chuyên gia qua xem đây là mô hình quản lý kinh tế gì vậy ? Đm . Nghĩ mãi méo ra là nền kinh tế gì? Hay là phát minh mới của IQ cao !
Cái giá của sự "gd" này, về mặt bài toán tê kính, theo t là tốn kém nhưng đéo hiệu quả vì:
- 1 suất chiếu của 1 film mà full ng xem chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận cho rạp hơn là 10 suất chiếu nhưng suất nào cũng chỉ đc lè tè vài ng xem. Về mặt tê kính thì nhà nước mất 1 khoản lớn thuế thu vì rạp bị lỗ.
- Sẽ có "chiên da" nói nhiều suất chiếu thì phổ biến film tốt hơn. Chưa chắc.
Công nghiệp điện ảnh có đặc trưng là hiệu ứng truyền miệng (của khán giả và của nhà phê bình), những xem trc sẽ về bình luận về film (trên mxh hoặc các trang chuyên về film như bên Tây là Tomato) và ng xem sau sẽ dựa vào đó để quyết xem phim j. Đó là lí do vì sao bọn Hollyweed hay làm những buổi premier ra mắt film rất hoành tráng (có sao đến thảm đỏ bắt tay bắt chân) để lôi khán giả đến xem thử và để hiệu ứng truyền miệng làm phần còn lại. Tất nhiên, fai cố làm film cho hay thì hiệu ứng mới mang lại kết quả đc, còn ko thì ngược lại.
Film dở, ng xem trc về nói lại thì ng sau thì đa phần họ cũng đéo đi xem, phí tiền và time.
Tăng suất chiếu trong case này đéo đc tác dụng j mà còn làm mất cơ hội thu tiền của rạp (vì chiếu film sai thị hiếu), kéo theo ngân sách mất 1 khoản thuế thu.